Cuối cùng Tăng Như Sơ cũng hiểu vì sao Triệu Doãn Điềm lại chửi Thẩm Du là “Đồ chó má”. Cô ấy nói câu này lúc nào nhỉ?
Ngón út vô thức cuộn tròn lại, cô bực mình lên tiếng cho bản thân, “Tớ không…” Nhưng lại bị Phó Ngôn Chân cất tiếng cắt ngang.
“Xinh.” Chẳng thèm nghe cô nói hết câu.
Ai chẳng biết Thẩm Du chỉ đang nói vớ vẩn linh tinh, không cần thiết phải giải thích. Cậu ta chỉ muốn trêu cô mà thôi.
Mưa bay lất phất ngoài khung cửa sổ, khung cảnh ảm đạm xám xịt. Đèn trong phòng học được bật lên cùng lúc, ánh sáng đến quá bất chợt khiến ai cũng thấy chói mắt. Dưới ánh đèn sáng rõ, đôi đồng tử xinh đẹp lấp lánh chấm sáng phản chiếu trong mắt đối phương.
Phó Ngôn Chân chống đầu nói chuyện với cô, đầu lưỡi cà nhẹ vào răng nanh, khóe môi khẽ cong, “Giống y như tiên tử hạ phàm.”
Tăng Như Sơ: “…”
Thấy bộ dạng ngốc ngốc ngạc nhiên của cô, Phó Ngôn Chân bật cười thành tiếng. Mưa rơi tí tách đập vào khung cửa để lại những vệt nước kéo dài. Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực lẫn vào tiếng mưa làm lòng ai kia bất chợt xao xuyến. Tăng Như Sơ xoay người lại, đôi gò má đỏ như trái cà chua chín. Những lúc bị trêu đùa thế này cô lại chẳng biết nói gì để tránh việc mình ngại ngùng.
Thẩm Du bên cạnh cười như địa chủ được mùa, đã thế còn thích đùa dai, “Cậu ta bảo cậu như tiên nữ kìa.”
“…”
Cô cũng nghe thấy không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360518/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.