Ngoại ô vắng vẻ, hoang vu, ánh hoàng hôn đang dần dần chìm đắm nơi sâu thẳm ở ngọn núi phíc Tây. Dọc đường có rất nhiều đồng cỏ lao cao vút nhưng chỉ cần có cơn gió nhẹ cũng đủ làm chúng giao động hòa mình trong gió. Khung cảnh rất nên thơ, đậm tình.
Điều làm cô khó hiểu ở đây là tại sao một buổi lễ lớn như vậy lại tổ chức ở nơi hoang vu, vắng vẻ này.
Mẫn Dao ngồi trong chiếc xe limousine màu đen sang trọng nhưng nó lại không thoải mái bằng xe mui trần của cô, lần nào cô gặp nguy hiểm nó cũng giúp cô thoát chết, thậm chí cô còn hay tâm sự với nó mặc dù nó chỉ là vật vô tri vô giác. Nghĩ đến đây Mẫn Dao tự dưng mỉm cười, nụ cười khoáng đãng lộ ra hàm răng trắng tinh.
“ Cô là hồ ly ngàn năm tu luyện mà thành sao?” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô ho khan, cô hành động như vậy chẳng khác nào đang thả mồi nhữ cá cắn câu sao.
Nãy giờ mê ngắm cảnh cộng thêm những suy nghĩ viễn vong mà cô lại quên mất sự hiện diện của người bên cạnh. Thanh niên mới lên tiếng là con trai của Thị trưởng Trương. Trái ngược hoàn toàn với cha mình, người anh ta không toát ra nguy hiểm ngược lại có chút cảm giác an toàn.
Vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy nhưng có điều nụ cười trên môi Mẫn Dao lại rạng rỡ hơn, cô đắc ý tiếp lời:
“ Nếu vậy thì anh đừng để tôi hút hồn! Hồn kìa khỏi xác thì mất mạng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-vong-ky-duyen/1924798/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.