Chương trước
Chương sau
Đêm hôm khuya khoắt, mưa rào, nhiệt độ thành phố giảm xuống còn hai mốt độ vẫn không thể ngăn cản dòng người xe cộ di chuyển tấp nập, Nhạc Thượng Trì bừng tỉnh, trở mình với lấy chiếc điện thoại reo inh ỏi trên đầu giường, rút dây sạc và bắt máy, tiện thể xem đồng hồ luôn.

00 giờ 16 phút.

Nhạc Thượng Trì: "..."

Nhạc Thượng Trì: "Quản lí, anh gọi giờ thiêng ghê!"

Đầu dây bên kia, Liêu Đào vội vã sắp xếp giấy tờ, dáng vẻ bận rộn chỉ hận không thể mọc ba đầu sáu tay làm việc, điện thoại kẹp giữa vai, nói: "Xin lỗi nhé, mới nhớ ra chỗ cậu lệch múi giờ với chỗ anh, bên đây đang chín giờ sáng nè, trời nắng đẹp lắm."

Nhạc Thượng Trì bật người tỉnh ngủ, thẫn thờ ngồi đắp chăn trên giường trợn mắt: "Nửa đêm nửa hôm anh gọi tôi ba cuộc điện thoại chỉ để thông báo thời tiết bên anh như thế nào thôi hả, Liêu Đào tôi không biết thì ra anh là loại người như vậy đấy!"

"Từ từ đừng nóng nào," Liêu Đào cười xòa, liên tục xin lỗi, chờ Nhạc Thượng Trì bình tĩnh tha thứ mới đi vào chuyện chính.

"Là thế này, cậu biết đấy, mỗi năm nước ta sẽ có một hoặc hai show tuyển chọn nhóm nhạc mà, năm trước chương trình Ước Niệm Sơ Khai thành công cho ra nhóm nhạc nữ Chibi Camp nổi tiếng, thời điểm đó chương trình chỉ mới ra mắt mùa một thôi mà đã khuấy đảo cộng động mạng một thời gian dài, từng thành viên trong nhóm nhạc nữ ấy ai ai cũng phất lên nhanh chóng, tài nguyên dồi dào, cậu biết không... À thôi chắc cậu không biết đâu, cậu có quan tâm đến giới giải trí bao giờ đâu mà. Nhưng chuyện anh nói sắp tới đây chắc chắn sẽ khiến cậu không thể ngó lơ!"

"Dài dòng quá, nói lẹ cho tôi ngủ!" Nhạc Thượng Trì la hét.

Liêu Đào: "Năm nay chương trình ra mùa hai, anh muốn đề cử cậu đi tham gia, được chưa?"

Nhạc Thượng Trì: "Ha ha, không đi!"

Liêu Đào tí thì tắc thở.

Anh ta cố gắng cứu vớt sự việc: "Thượng Trì à, với giọng hát của cậu thì có đi ứng tuyển chắc chắn sẽ lọt vô tham gia chương trình, Ước Niệm Sơ Khai nói là chương trình trong nước cho vui miệng thôi chứ thật ra quy tụ cả người nước mình lẫn nước ngoài, ừm, nước mình đông hơn chút, nói chung cũng tầm cỡ quốc tế rồi, cơ hội nổi tiếng đó. Chứ hát trên ALL miết cậu không thấy chán sao?"

Lần này Nhạc Thượng Trì trả lời chậm hơn câu hồi nãy, đến lúc Liêu Đào tưởng cậu lăn ra ngủ tiếp rồi thì Nhạc Thượng Trì mới khó tin hỏi: "Không phải chứ anh Đào, chí hướng của tôi đơn giản lắm, là được hát, được mọi người công nhận, đồng thời cũng là sở thích của tôi, anh thật sự muốn biến sở thích của tôi thành áp lực đến vậy hả?"

Liêu Đào thức thời ngậm miệng.

"Cúp máy nhé?" Nhạc Thượng Trì bật thốt.

"Đừng!" Liêu Đào nhanh chóng cắt ngang, anh ta ngừng lại tất cả công việc, nhấp chuột máy tính vào một folder, trong đó lần lượt hiện ra các file danh sách hot ALL năm nay, tên Nhạc Thượng Trì đứng thứ năm, ngón tay Liêu Đào do dự giữa cậu và một người xếp phía trên, cuối cùng đành mở lời tẩy não: "Cậu không muốn nổi tiếng sao, ý anh là không phải kiểu nổi một thời rồi chìm, mà là nổi lâu dài ấy, đi đường ai cũng biết cậu, ra sân bay có hàng dài fan chào đón, được dự các sự kiện lớn, hát cho toàn công chúng nghe, từ đó giấc mơ ca hát của cậu không còn dừng chân mãi ở mỗi app ALL nữa mà được xuất hiện trên các nền tảng âm nhạc lớn, bài hát của cậu sẽ được ra album và lớn hơn chính là vươn tầm thế giới!"

Nhạc Thượng Trì: "..." Tưởng tượng đẹp ghê á, không nỡ cắt ngang luôn.

Liêu Đào vẫn còn lải nhải không hồi hết, Nhạc Thượng Trì bò dậy khỏi giường, bật sáng đèn, lấy điều khiển nhấn công tắc, rèm cửa đối diện giường chậm rãi kéo ra hai bên, toàn cảnh thành phố A lộng lẫy hoa lệ hiện ra rõ ràng trong đôi mắt hẹp dài, bóng hình chàng trai ẩn hiện trên tấm kính, làn da trắng trẻo, tóc nâu cắt tỉa gọn gàng chỉn chu khiến khuôn mặt càng thêm thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đa tình, môi hồng mím nhẹ, cậu đứng ngắm thành phố về đêm, lại tưởng chừng như cả thành phố thu nhỏ bỗng dưng trở thành phông nền hiện đại hoàn mỹ nhất.

Lướt tầm nhìn xuống phía dưới, giữa hõm xương quai xanh xuất hiện một dấu răng, kế cạnh là dấu hôn đỏ rực, thật sự rất nổi bật giữa nền da trắng ngần, Nhạc Thượng Trì thử chùi chùi vài cái, không ra.

Nhạc Thượng Trì đột nhiên lên tiếng: "Hay anh thử thuyết phục Kiều Dự thử xem, ảnh đồng ý thì có thể tôi sẽ tham gia đấy?"

Bên kia Liêu Đào im lặng hồi lâu, sau đó cười nửa miệng, châm chọc: "Ha, mấy người bắt nạt chó độc thân giỏi quá nhỉ!"

Nhạc Thượng Trì: "?"

Liêu Đào phẫn nộ đập bàn: "Nãy anh gọi điện cho Kiều Dự, cậu ta nói y chang cậu luôn, không khác chữ nào, chỉ thay tên cậu ta thành tên cậu thôi!"

Nhạc Thượng Trì: "À..."

"À à cái khỉ khô!" Liêu Đào khóc không ra nước mắt.

"Vậy tôi tham gia là được chứ gì?"

""Hả?"

Nhạc Thượng Trì lặp lại: "Tôi, tham gia, được chứ?"

Liêu Đào sung sướng nhảy cẫng lên, la hét om tỏi trong phòng làm việc, thấy ai đi ngang qua lập tức túm ngay người đó lắc lắc điên cuồng, dường như không tin vào tai mình lắm: "Cậu nói thật hả?! Thượng Trì cậu không đùa anh hả!!!"

Nhạc Thượng Trì: "Không, tôi đùa đấy, anh tin hay không thì tùy."

"Tin anh đi bằng đầu! Không được nuốt lời, vậy nhé, cúp máy đây! Từ từ, Kiều Dự chắc đang ở chỗ cậu phải không?"

Nhạc Thượng Trì ngập ngừng "Ừ" một tiếng.

Liêu Đào: "Thế cậu nói với cậu ta luôn đi, tí nữa anh sẽ nộp hồ sơ của hai cậu với người khác lên tổ tiết mục, còn vấn đề gì thì nói sau, ngủ tiếp đi."

Cúp máy không do dự.

Ủa rồi còn giấc ngủ của tui thì sao? Nhạc Thượng Trì cầm điện thoại đứng im, sau một hồi đắn do, cậu trở tay bật điện thoại, gọi vào một số khác, tên danh bạ chỉ hiện ký hiệu hình trái tim với dấu chấm than.

Tới khi tổng đài đáp lời hai lần, gọi lần thứ ba thì đầu dây bên kia mới chịu bắt máy, giọng nói trầm thấp vang lên, có lẽ do ngái ngủ hoặc nghe qua điện thoại nên bị biến đổi đôi chút, âm thanh vốn khàn đặc lại kéo theo vài phần gợi cảm, Nhạc Thượng Trì không đâu tự nhiên nhớ đến đêm qua, là người này đã dùng chất giọng tràn ngập từ tính ấy thốt ra những lời ân ái xấu hổ bên tai, quyến rũ đến mức thần hồn điên đảo, yêu thương quyến luyến không rời.

Giờ đây cũng là người đó, vẫn là chất giọng đó, gắt gỏng quát mắng: "Liêu Đào anh còn chưa chịu thôi hả? Có biết mấy giờ rồi không, không cho người khác ngủ ngon anh ăn cơm không ngon miệng hay gì?!"

"Kiều Dự thân ái,"

Đầu dây bên kia đứt điện, run rẩy đáp: "Anh... Anh đây!"

Nhạc Thượng Trì phì cười.

Kiều Dự bên kia: "Hóa ra là em, tưởng tên lang băm kia lại gọi điện quấy rầy nữa chứ."

Nhạc Thượng Trì nhỏ nhẹ hỏi: "Thế bây giờ không phải em đang phá rối giấc ngủ của anh à?"

Kiều Dự: "Em với tên đó đâu giống nhau. Liêu Đào gọi là làm phiền, em gọi là đang nhớ anh."

"Thôi thôi đừng sến súa kiểu đó nữa ông nội." Nhạc Thượng Trì than thở: "Em cũng bị anh ta làm phiền, mất ngủ luôn rồi, qua phòng anh được không?"

"Tất nhiên là không được." Bên kia có vài tiếng sột soạt rè rè, Kiều Dự nhanh chóng nói: "Em ra mở cửa, anh bay sang phòng em ngay!"

Nhạc Thượng Trì giữ nguyên điện thoại, nghe tiếng thở nhịp nhàng ở đầu dây bên kia, cậu đến trước cửa phòng, vừa vặn tay cầm mở cửa, đối diện có một bóng đen to lớn phóng nhanh như chớp đổ ập vào người, Nhạc Thượng Trì không kịp trở tay cùng người nọ lăn vài vòng dưới sàn, cánh cửa tự động khép lại.

"Ha ha ha đừng cù nữa, nhột quá!"

"Ai biểu em đá anh sang phòng kế bên không cho ngủ chung, biết thế nào là thiếu hơi chồng không sống nổi chưa?"

"Tại anh không biết dừng trước, không đuổi anh đi lỡ mai em không đứng dậy đi chơi nổi thì tiền máy bay uổng phí hết, cái tay, bỏ ra!"

Nhạc Thượng Trì đập rớt bàn tay đang vuốt ve ở eo sắp mò mẫn lên trên, hai tay cậu bưng khuôn mặt chó đẹp trai không góc chết thơm một phát rồi nói: "Không phải anh đang ngủ sao, qua phòng em chi?"

Kiều Dự dụi dụi cái đầu mình vô lòng bàn tay Nhạc Thượng Trì, thản nhiên trả lời: "Em không ngủ được còn gì, anh ngủ chi nữa, không qua phòng em chẳng lẽ bắt em sang phòng anh cho chán chết à." Nói xong mạnh mẽ gỡ bàn tay cậu ra đè xuống đất, ngắm nhìn người đẹp đỏ mặt nằm dưới thân mình mà sao lòng cứ rộn rạo không ngớt, anh khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn, dịu dàng khôn xiết, chậm rãi di chuyển xuống khóe mi, xuống mũi, gò má hồng hào và đôi môi hé mở.

Phía sau họ, trăng khuyết treo cao, mưa đã tạnh nhưng không khí vẫn còn ẩm thấp hơi lạnh, mây đen dần kéo đi, thành phố lấp lánh ánh đèn chớp tắt như những viên kim cương óng ánh phản chiếu ánh trăng phủ khắp mặt đất tối tăm, toàn bộ sắc màu thời đại đẹp đẽ trở nên sắc nét hơn sau cơn mưa cuối mùa.

Nhạc Thượng Trì mở bừng đôi mắt, dùng hết sức lực đạp Kiều Dự lăn lốc sang một bên, bản thân xách quần áo xộc xệch ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng hít thở dồn dập, khóe mắt dư dả lườm nguýt kẻ gây họa đang không hiểu vì sao mình bị đá đằng kia.

Dù Kiều Dự có trăm lá gan cũng không dám giở trò gì nữa, vội vàng nhổm dậy bế Nhạc Thượng Trì lên giường, thủ thỉ: "Là em mời gọi anh trước mà..."

Nhạc Thượng Trì véo má Kiều Dự, tức giận nói: "Làm như oan uổng lắm không bằng, con mắt nào anh thấy em mời gọi anh?"

"Mắt nào cũng thấy!"

"Tào lao!" Nhạc Thượng Trì đập bộp bộp xuống giường: "Lên đây, em nói này."

Kiều Dự ngoan ngoãn nghe lời, khoanh chân ngồi đối diện Nhạc Thượng Trì.

Nhạc Thượng Trì hỏi: "Lúc nãy Liêu Đào gọi cho anh đúng không?"

"Ừ," Kiều Dự đáp: "Gì mà tham gia show tuyển chọn để debut nhóm nhạc thì phải, buồn ngủ quá nên anh nghe không kỹ lắm."

"Em đồng ý rồi

"Thế anh đi chung với em." Kiều Dự nắm tay Nhạc Thượng Trì vân vê, nói: "Móng tay em dài rồi nè, bảo sao qua cào đau thế, đồ bấm móng tay đâu?"

"Trong vali." Nhạc Thượng Trì ngồi yên cho Kiều Dự cắt móng tay, tiếng lách tách hòa lẫn vào âm thanh nói chuyện của Nhạc Thượng Trì, cậu tường thuật lại những lời Liêu Đông nói qua điện thoại, lượt bớt vào từ miêu tả thái quá của anh ta, cuối cùng chốt: "Biết đâu chúng ta debut được thật đấy."

Kiều Dự bật cười vì sự vô tư của Nhạc Thượng Trì, hỏi lại: "Em lấy đâu ra tự tin đó?"

Nhạc Thượng Trì: "Em có "Giọng hát trời ban", anh cũng thế, chả phải cư dân mạng hay nhận xét chúng ta như vậy à?"

Kiều Dự cười lớn, Nhạc Thượng Trì cũng ôm bụng cười theo. Kiều Dự để đồ bấm móng tay về chỗ cũ, phủi giường, cuộn thành một cục chung với Nhạc Thượng Trì, cùng nhau bật laptop lên xem tư liệu chương trình Liêu Đào vừa rảnh rỗi gửi tới.

Kiều Dự và Nhạc Thượng Trì, hai người họ đều là thành viên của nhóm hát LuXX, hoạt động trên app ALL, đây là app mà người sử dụng có thể vừa lướt video vừa có thể nghe nhạc thỏa thích, app cho phép người dùng tạo phòng thu âm, mời thành viên sau đó bật mic lên giao lưu chuyện trò, cơ chế khá giống chức năng gọi điện nhưng gọi cho nhiều người hơn thôi, không lộ mặt, giọng nói trên đó cũng rõ ràng hơn gọi qua điện thoại nhiều.

Còn nhóm hát LuXX được thành lập bởi hai boss giọng trầm và giọng thanh là Hàm Ngung và Úc Đài, Úc Đài là bạn của Nhạc Thượng Trì, thế nên cậu ta ngỏ ý mời Nhạc Thượng Trì vô nhóm, Nhạc Thượng Trì lại là người yêu của Kiều Dự, vậy là nhóm mới lập chưa gì đã có bốn thành viên, sau này càng ngày càng đông, số lượng thành viên bây giờ gần năm mươi, sắp đạt tới thành viên max trong một phòng thu âm rồi.

Kiều Dự thuộc phe giọng hát trầm, còn Nhạc Thượng Trì bên phe giọng thanh, bốn người đầu tiên trong nhóm LuXX đều xuất thân từ Học viện âm nhạc điện ảnh Giao Hưởng, nhưng cư dân mạng không biết chuyện này, họ chỉ nghe nhạc rồi nhận xét.

Tổng kết đánh giá:

Hàm Ngung: trầm thấp nhưng lúc cần dịu dàng vẫn dịu dàng được.

Úc Đài: hát hí không phân biệt được nam hay nữ.

Kiều Dự: lần đầu thấy có người hát giọng trầm mà phát âm rõ ràng như vậy.

Nhạc Thượng Trì: chỉ cần cất giọng là ngay lập tức nhận ra ai hát luôn.

Tất nhiên để giữ trật tự trong nhóm khi có quá nhiều thành viên, mọi người vẫn nhất trí chọn ra một quản lí để sắp xếp ai hát chung với ai sẽ nổi, khi nào họp nhóm, khi nào cần thu âm, thế là nghề tay trái của staff sân khấu Liêu Đào ra đời.

Bình thường Liêu Đào sẽ sắp xếp cho phe trầm và thanh hát chung với nhau, mỗi phe khoảng năm sáu người, tùy vào ai online ai offline mà sắp xếp. Vị trí cũng không giống nhau, có khi trong một bài Kiều Dự có thể xào couple với Nhạc Thượng Trì, đến bài khác lại xào với người khác, Nhạc Thượng Trì cũng tương tự. Duy chỉ có vị trí của hai boss là bất di bất dịch. Cách này có thể bùng lên thị hiếu ship couple nam nam bây giờ khiến nhóm càng nổi hơn, quan trọng là giọng hát của Nhạc Thượng Trì cũng được chú ý chỉ sau hai boss, fan gào thét tăng nhanh bất chợt. Fan có thể ship Kiều Dự và Nhạc Thượng Trì, cũng có thể ship với người khác ngoài hai boss, không gì không thể, dù sao trong tư tưởng của những người đó, couple mình ship chỉ 20% thành sự thật, vì vậy cứ thoải mái thôi. Trong nhóm LuXX, có quản lí Liêu Đào và hai boss biết quan hệ của hai người, Liêu Đào do tình cờ, hai boss... cũng là quan hệ đó, không cần che giấu làm gì.

Vấn đề liên quan đến chương trình tuyển chọn nhóm nhạc Ước Niệm Sơ Khai, đúng như Liêu Đào nói, Nhạc Thượng Trì chẳng biết chút xíu gì về chương trình này cả, bây giờ hai người trùm chăn trên giường xem mùa một diễn ra như thế nào.

Xem một hồi thì lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.