Thừa Hoa năm thứ hai mươi bảy, Hoài Nam Vương xuất binh bình định Đại Du toàn thắng trở về, khắp các cung đường ngõ ngách bách tính reo rò hoan nghênh. Tháng chín cùng năm, Doãn Đế băng hà, cả nước để tang. Năm ấy Minh Dung mười bốn tuổi, Huống Ninh mười sáu tuổi, Đoan Mộc Vũ mười chín tuổi.
Một đám hoàng thân quốc thích tiến cung ngày đêm túc trực bên linh cữu, Minh Dung mặc một thân đồ trắng, cầm theo hộp thức ăn, lúc tới trung điện đã thấy Huống Ninh quỳ gối trước quan tài, bóng lưng đầy trơ trọi.
Cung nhân nói thái tử đã quỳ một ngày một đêm, một giọt nước cũng không uống, thân thể nhiễm lạnh, sốt như vậy vẫn kiên quyết không chịu đứng lên, ngay cả hoàng hậu và thái tử phi tới khuyên hắn cũng đuổi hết ra ngoài, giống như đã mất hết lý trí.
Không còn cách nào khác, nội thị bên người thái tử chợt nhớ tới Minh Dung chơi cùng thái tử ngay từ tấm bé, bèn vội vã nhờ nàng tới khuyên bảo.
Nàng vừa thấy Huống Ninh bỗng thấy mũi mình cay cay, gió lạnh thổi vào điện, ngoài trời đã tối mờ tối mịt, gió táp mưa sa.
Trong tiếng sấm rền vang, nàng đặt hộp thức ăn xuống đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, kéo tay hắn nhẹ giọng nói: “Sinh lão bệnh tử nào có ai tránh được, nếu buồn thì cứ khóc đi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lúc này đã hằn tơ máu, yếu ớt cười: “Bột mì nhỏ, sao ngươi cũng học theo người ta nói mấy câu chán ngắt này thế, ai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-nguyen-non-nuoc/3055152/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.