Trong thời gian nằm viện, Cam Dục không đến hàng ngày. Ngày nào một mình tôi cũng ăn cơm uống thuốc đúng giờ, cũng không đáng sợ và khó chịu như tôi tưởng tượng.
Một ngày trước khi phẫu thuật, tôi trò chuyện với người hộ lý.
Cô ấy nói tôi có một người anh trai tốt. Tối nào sau khi tôi ngủ Cam Dục cũng đều đến xem, anh ấy cũng liên lạc với bác sĩ hàng ngày, đồ ăn là anh ấy tìm đầu bếp làm rồi mỗi bữa lại chuyển đến.
Những điều này Cam Dục chưa bao giờ nhắc đến trước mặt tôi, không biết là do người hộ lý tự quan sát kỹ hay do chính Cam Dục thấy ngại, không thể nói với tôi nên nhờ người hộ lý chuyển lời.
Thật lạ, chỉ sau một đêm, Cam Dục đột nhiên biết cách làm anh trai rồi.
Anh ấy và tôi chỉ kém nhau hai tuổi, hồi nhỏ chúng tôi thích tranh giành đồ chơi, lớn lên thì thích cãi nhau.
Trong mối quan hệ anh em, chúng tôi có sự đồng thuận, anh ấy không cần nhường nhịn tôi, tôi cũng không coi anh ấy là anh trai.
Nếu những chuyện này xảy ra vào lúc tôi mới phát hiện ra bệnh, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Những thứ mà trước đây có cầu cũng không được, đến vào thời điểm không thích hợp, tôi đã không còn cần nữa.
12
Sau ca phẫu thuật, tôi đã trải qua một đợt hóa trị đầu tiên.
Ngoài việc dạ dày kém, sút cân khá nhiều, hiện tại tôi vẫn chưa xuất hiện tác dụng phụ nào khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-nguyen-hanh-phuc/3576121/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.