Đợi cô ấy gọi điện xong, tôi nhịn đau bảo cô ấy gọi thêm cho mẹ tôi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Khi biết chúng tôi bị tai nạn, bà vốn bình tĩnh nhưng giọng nói cũng lộ ra một chút hoảng loạn, vừa hỏi tình hình vừa vội vã đi ra ngoài.
Em họ khóc nức nở: "Chúng, chúng cháu không sao... chỉ là sợ quá."
Tôi nghe ra mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, bà an ủi em họ xong, giọng nói đột nhiên thay đổi, bắt đầu trách móc tôi:
"Mẹ đã từng nói với con rồi, lái xe chắc chắn phải quan sát bốn phía, chú ý tình hình giao thông! Trước đây học lái xe con đã hấp tấp, bây giờ không chỉ hại mình mà còn liên lụy đến người khác!"
Từng câu từng chữ, như d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c tôi.
Trước mắt tối sầm lại nhưng bên tai tiếng trách móc vẫn không ngừng: "Từ nhỏ đến lớn, con có mấy lần nghe lời mẹ..."
Bất kể tôi làm gì, bà cũng không thể hài lòng. Trong mắt bà, dường như tôi sinh ra đã kém người khác một bậc.
Nhưng bà không phải là một người mẹ chỉ biết trách móc, bà cũng có một mặt dịu dàng, yêu thương và che chở con cái, chỉ là tôi không nhận được, tôi chưa bao giờ nhận được.
Cơn đau lan khắp tứ chi, cảm xúc tuyệt vọng cùng với sự tủi thân và đau đớn khó nói thành lời cùng bùng nổ.
Tôi giật lấy điện thoại từ tay em họ, hét lớn vào đầu dây bên kia: "Không phải lỗi của con!"
"Không phải lỗi của con! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-nguyen-hanh-phuc/3576111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.