Chap 145:
Phương cũng đã ôm lấy những người bạn thân yêu của mình tiếng khóc cùng những ánh mắt buồn bã, tất cả đều hướng tới người con gái ấy. Tôi nén cái u buồn ấy xuống nói với mọi người.
- Thôi được rồi, chúng ta phải vui vẻ lên chứ đừng để Phương buồn như vậy, nào lên ly đi!
Mọi người gạt đi nước mắt cầm lấy ly đưa lên hô to.
- Một hai ba dô!
- Chúc Phương sang bên đó sống vui vẻ có nhiều hạnh phúc, bên này sẽ luôn có bạn bè bên cạnh! – Tôi nói to.
- Cảm ơn mọi người, mình sẽ rất nhớ các bạn, cảm ơn! – Phương nghẹn ngào.
Mọi người nén cơn u buồn xuống và bắt đầu những nụ cười thật tươi trước người con gái ấy. Bọn con gái đã sang hết ngồi gần chỗ của Phương, đám con trai thi nhau làm các trò vui.
- Bọn mầy xem tao biểu diễn lực sĩ đây!
Thằng Mạnh cởi phăng cái áo rồi đi tới cái khúc gỗ nâng lên, nhưng nâng xong nó chạy té cả khói.
- Cứu tao kiến cắn, aaaaa! – Nó la bãi hãi phủi lấy phủi để cái đám kiến đang bò trên người.
Đang cười ngoặt nghẽo với thằng Mạnh thì thằng Long với thằng Sâm đã cầm mấy cành cây thông lao đếp đập lấy đập để.
- Để tao giúp mấy hây da, hây da!
Nhìn hai thằng đập nó không thương tiếc làm thằng Mạnh chạy rồi lao thẳng xuống hồ.
- Mợ tui bây đính diết tao à, đập mấy cái lá đó vào người đau bỏ mợ ra!
- Giúp mầy mà còn ý kiến hả, anh em đâu nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325403/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.