Chap 114:
Đợi sau khi Trinh vơi đi nỗi buồn, tôi đứng dậy cầm lấy tay Trinh kéo đi.
- Thôi đừng buồn nữa ra đây với mình! – Tôi quay đầu lại nói.
- Đi đâu vậy T! – Trinh ngẫn ngơ hỏi tôi.
- Dạ mời tiểu thư ra đây chăn bò ạ! – Tôi ngoác miệng ra mà cười.
Cùng với Trinh chạy đến chỗ thằng Giang.
- Giang ơi cho tao mượn cái cây gì đó trong tay mầy xíu!
Tôi cầm lấy cái roi trong tay nó rồi đưa sang cho Trinh.
- Rồi giờ mời tiểu thư lùa giùm mấy con bò đang đi lạc lại một chỗ đi hề hề.
Tôi đứng đó nhìn Trinh vụng về khẽ đánh nhẹ vào mấy con bò mà tôi ôm bụng cười gần chết. Nhìn theo bóng dáng Trinh đã vơi đi phần nào nỗi buồn khi nãy, cảm giác của tôi cũng vui theo từng nụ cười của người con gái ấy. Chăn bò được một thời gian thì cũng đã đến lúc về, bầu trời cũng đã dần khuất sau dãy núi, cũng chỉ còn lác đác vài tia nắng vẫn còn len lỏi trong không trung, tôi cùng hai người con gái quay trở về. Đến nhà đã thấy mọi người đang chuẩn bị bữa cơm tối đã lâu không tụ họp xum vầy, tôi đi tắm xong rồi quay lại vào trong nhà ở đó đã có nội với bà Chín cũng đã sang. Bữa tiệc sum vầy cùng mọi người thân thật vui vẻ biết bao, tôi cũng hết ly này đến ly nọ từ các cô các chú. Tôi xin phép đi ra bên ngoài để xả hơi bớt cái cơn men đang lâng lâng bên trong. Ngắm nhìn vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325372/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.