Trường Đại học Nghệ thuật Quốc gia và cao ốc Thịnh Vân ở hai đầu thành phố, may là ban đêm nên xe cộ không nhiều. Lúc Khương Lưu Tuế đến dưới lầu vừa đúng 0 giờ.
Một nửa tầng sáu của công ty là phòng làm việc của Hạ Du Cảnh. Chỗ này có danh tiếng tốt nên người ngoài công ty rất thích đến đây chụp hình check-in, biến nơi đây thành điểm đến thu hút của Thịnh Vân. Nhưng có người nói Hạ Du Cảnh khá coi trọng vấn đề riêng tư, không tùy tiện cho người khác vào trong.
Giờ này trong công ty hầu như không có người, chỉ có mấy cái đèn cảm ứng sáng lên mỗi khi đi ngang qua. Khương Lưu Tuế ra khỏi thang máy rồi đi thẳng về phía trước, hơn nửa khu vực tầng sáu đều sáng đèn, hệt như hằng tinh sáng tỏ trong vũ trụ đen kịt.
Trong sảnh trước của phòng làm việc, Hạ Du Cảnh đang ngồi đợi ở sô pha. Nhìn thấy bóng người từ từ đến gần, hắn nhét điện thoại di động vào túi rồi đứng dậy.
Cách một lớp cửa thủy tinh mờ, dáng vẻ của người kia mơ hồ, lúc tới gần cửa cũng không đẩy ra để vào. Chú ý tới sự chần chừ của đối phương, người đàn ông đứng sau cửa không kiềm được nụ cười.
“Vào đi.” Hạ Du Cảnh nói, “Mới mấy ngày không gặp mà sao xa lạ với tôi thế.”
Nghe thấy tiếng nói của hắn, đối phương đẩy cửa ra. Đầu tiên đập vào mắt là ngón tay mảnh khảnh với móng tay được sơn. Người phụ nữ vừa vào cửa mặc một chiếc đầm bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-tinh-yeu/3452382/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.