Trịnh Thanh Sơn liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Trần Kiêu hồ nghi hỏi: "Hôm nay anh có việc gì không?"
"Không sao."
Anh nhìn về phía con đường dẫn đến sân thể dục phía sau, "Muốn đi phía sau nhìn một chút không?"
Trần Kiêu gật đầu.
Để ra sân chơi phía sau phải đi bộ qua lối đi chính của lớp học, lối đi rất mát mẻ, gió thổi xào xạc, trước đây mùa hè nắng nóng không chịu nổi, trong lớp không có điều hòa, giờ nghỉ, từng đám học sinh sẽ ngồi dưới bóng cây này để hóng mát.
Từ hành lang đi ra sẽ thấy hai cây ngô đồng cổ thụ.
Ngày xưa, Trần Kiêu luôn thích ngồi trong lớp nhìn cây ngô đồng bên góc phải.
Cô nghĩ, hình dáng của Trịnh Thanh Sơn rất giống cây ngô đồng kia.
Nghĩ đến đây, Trần Kiêu không khỏi quay đầu lại nhìn anh, dáng lưng thẳng tắp, nhưng trong ánh mắt là sự thâm trầm khó đoán.
Cô gọi: "Trịnh Thanh Sơn."
Trịnh Thanh Sơn quay đầu lại, "Sao vậy?"
Trần Kiêu rất muốn hỏi, ngày xưa, mỗi khi anh trầm ngâm ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu anh đang nghĩ gì. Nhưng cô lại nghĩ, Trịnh Thanh Sơn thậm chí còn không nhớ nổi tất cả bạn học cùng lớp, nói gì đến việc nhớ lại suy nghĩ của chính mình ngày đó.
Cô đoán, có lẽ anh chỉ đang nhìn bầu trời trong xanh, mây trắng và nắng vàng nhạt.
Trần Kiêu cười nhẹ lắc đầu, "Không có gì, thấy anh đang lơ đãng nên gọi thôi."
Trịnh Thanh Sơn đi tới, "Anh không nhớ nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/3377367/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.