Trần Kiêu thả hồn vào hội họa đến mức không biết khi nào thì Trịnh Thanh Sơn xuống nhà, khi bức vẽ sắp hoàn thành, cô nhìn lại thì thấy anh đã không còn ở phía sau nữa.
Cô gọi: “Trịnh Thanh Sơn”
Chẳng bao lâu sau, giọng của Trịnh Thanh Sơn vang lên: "Sao vậy? Vẽ xong rồi à?"
“Không.” Trần Kiêu dọn cọ vẽ, tâm trí dần dần trôi đi, cô nheo mắt, vầng sáng và gió hè chậm rãi thổi qua.
Giọng nói vọng đến: “Trịnh Thanh Sơn, em không muốn đưa anh về gặp bố mẹ em lúc này”.
Trịnh Thanh Sơn ở dưới lầu nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Chỉ một lúc sau, giọng nói của anh vang lên: "Được rồi, lát nữa anh sẽ tìm một khach sạn trong khu vực này."
Không có cảm xúc, không thể đánh giá được cảm xúc của anh vào lúc này.
Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Khi nào anh định về Lăng Thành? Lần này làm phiền anh quá lâu, nhất định sẽ mời anh một bữa."
“Được.” Trịnh Thanh Sơn nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng tạm thời anh không có ý định về Lăng Thành. Trần Kiêu, anh muốn chờ em về cùng."
Trần Kiêu nghịch nghịch bức tranh, có chút không thoải mái, đứng dậy đi ra ban công, cụp mắt nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy hai cửa sổ mở ra bên ngoài, nhưng không thấy người bên trong cửa sổ.
Trong một lúc, cô không trả lời anh.
Trịnh Thanh Sơn có lẽ đã nhận ra sự bối rối của cô, liền thả lỏng giọng nói: “Anh cũng muốn thăm thú huyện Bình An.”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/3377363/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.