Sau nửa giờ, cháo đã nấu xong.
Đồ ăn Trịnh Thanh Sơn làm thực sự rất ngon, ngay cả một bát cháo trắng cũng có mùi thơm khó cưỡng.
Trần Kiêu không khách sáo, tự mình ngồi vào bàn ăn.
Trịnh Thanh Sơn cũng bưng một chén, ngồi đối diện cô, chậm rãi ăn.
Chờ hai người ăn rồi thu dọn phòng bếp xong thì đã nửa đêm.
Trần Kiêu ngồi ở mép giường, lúc này lại cảm thấy lúng túng, cúi đầu không dám nhìn Trịnh Thanh Sơn vừa từ phòng tắm bước ra.
Anh đi về phía cô, sống lưng cô thẳng tắp vì căng thẳng.
Trịnh Thanh Sơn cười: "Bạn học Trần, là cậu chủ động trước mà."
Trần Kiêu lỗ tai đỏ bừng.
Một người trưởng thành như vậy mà còn bị vài câu trêu chọc của anh làm cho đỏ mặt.
Cô không có dũng khí nói tiếp, nằm thẳng trên giường như khúc gỗ, không dám nhìn anh, chỉ nói: "Đến đi"
Anh phì cười.
Trần Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, sống lưng nhu có dòng điện chạy qua.
Ở phương diện này, Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn vô cùng hoà hợp, lần nào cũng lên đỉnh.
Đây là trải nghiệm cô chưa từng có trước đây.
Hô hấp trở nên dồn dập, tiếng ẩm ướt mập mờ vang lên, Trần Kiêu bỗng dưng cảm thấy hối hận vì lần trước đã không đáp ứng yêu cầu của anh.
Không biết trải qua bao lâu, nhưng cả hai đều được thoả mãn, Trịnh Thanh Sơn ôm cô vào lòng, áp tai cô, hỏi: "Cậu có sao không?"
"Ừm." Trần Kiêu cảm thấy toàn thân yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/2745781/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.