Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Nhậm Tư Đồ còn rạng rỡ hơn cả chiếc nhẫn kim cương trên tay cô. Thời Chung ở bên cạnh thì chỉ im lặng và nắm chặt tay cô. Nhìn cảnh này, không cần nói mọi người cũng đã biết kết quả. Lớp trưởng là người hiểu ra trước nhất, vội vàng vỗ tay hoan hô. Những người khác cũng vỗ tay theo, những lời chúc phúc đều dồn hết vào tràng pháo tay này.

Tầm Tầm vội vã từ trên ghế đứng bật dậy, dáng người nhỏ nhắn được tận dụng triệt để. Cu cậu nhanh nhẹn chen qua đám người lớn đang chắn đường, sung sướng chạy tới bên cạnh Thời Chung.

Thời Chung xoa đầu Tầm Tầm. Tầm Tầm nhân cơ hội này liền trèo lên người Thời Chung, ôm chặt lấy cổ anh. “Bố ơi!”

Tầm Tầm đã vô cùng cực khổ để đợi gọi được tiếng “bố” này, cho nên bây giờ cu cậu gọi rất rõ ràng và hết sức ngọt ngào. Nhậm Tư Đồ đầu tiên là hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Thời Chung thì thấy anh vui vẻ tiếp nhận cách xưng hô này, mỉm cười siết chặt cánh tay đang ôm lấy Tầm Tầm, đồng thời cũng nắm bàn tay cô chặt hơn.

Nhậm Tư Đồ cảm giác được sự ấm áp và trấn tĩnh truyền từ tay anh, cô đột nhiên hiểu rõ, thì ra đây chính là “nắm tay nhau đến già” mà người ta thường nói.

Thật ra trước kia, Nhậm Tư Đồ cũng từng đọc được những dòng chữ rất lãng mạn, đại loại như: “Cả đời này em chỉ mong được người cất giấu, cho em sự bình yên, bảo vệ em cẩn thận. Không để em lo sợ, không làm em đau khổ, không cho em lênh đênh, không khiến em chẳng nơi nương tựa.”

Nhưng ngay cả người viết ra câu này cũng không dám nằm mơ giữa ban ngày như vậy, mà phải nói: “Nhưng em biết, vẫn luôn biết, người mãi mãi cũng không đến.”

Nhưng ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh Nhậm Tư Đồ lại cho cô có quyền được mơ mộng. Bến đỗ của cô, chẳng phải chính là người đàn ông này hay sao…

Nhậm Tư Đồ không kìm được nở nụ cười. Cô cũng nắm chặt tay Thời Chung.

Mọi người đang ra sức vỗ tay say sưa thì đột nhiên giật mình kinh ngạc chết lặng.

Không… không… không… nghe lầm đấy chứ?

Có… có… có… con luôn rồi sao?

Vì đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này mà những người bạn học đều ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Dường như người duy nhất không có biểu cảm gì chính là cái người cao lớn đang đứng trong khu trò chơi kia…

Cách một đám người, cách cả chiều dài căn phòng, Thịnh Gia Ngôn cứ thế mà đứng nhìn một nhà ba người kia…

Hiện giờ anh có cảm giác gì nhỉ?

Đã không còn đau lòng nữa. Nó càng giống nỗi tê tái sau khi đã quá đỗi đau lòng hơn. Hoặc cũng có thể nói là bất lực. Bất lực đến độ không còn sức để dời mắt sang nơi khác, chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn những chuyện đang diễn ra trước mắt. Có lẽ sau khi trốn vào một góc nào đó, anh mới có thể lấy lại được sức lực để mà xem xét vết thương lòng của mình.

Còn hai cô gái đứng cách anh không xa thì đang chụm đầu thì thầm. Một người hoài nghi. “Sau khi thi đại học xong thì Tai To mất liên lạc luôn, đừng nói là trốn đi sinh con nha?”

Người còn lại ngạc nhiên kinh hô: “Rất – có – thể!”

Thịnh Gia Ngôn chỉ bật cười.

Bất luận chuyện giữa bọn họ bị đồn thổi thành thế nào thì trong câu chuyện đó đều không có sự tồn tại của một người tên là Thịnh Gia Ngôn.

Ông chủ vui vẻ dẫn “vợ con” về trước, còn Trợ lý Tôn thì bận tối mắt tối mũi, phải gọi mười mấy chiếc xe đưa khách khứa về nhà, còn bị hai vị khách nữ độc thân xin số điện thoại nữa chứ. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng Trợ lý Tôn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay ông chủ có thể tận hưởng đêm xuân, ngày mai là cuối tuần, có lẽ sẽ không phải tăng ca thì Trợ lý Tôn mới thấy hơi thoải mái dễ chịu. Nhưng khi anh ta đang chuẩn bị lên xe ra về thì lại nhìn thấy còn một người vẫn chưa đi, đang đứng dưới đèn đường hút thuốc.

Trợ lý Tôn nhìn thật kĩ thì thấy…

Thịnh Gia Ngôn?

Cuối cùng, Trợ lý Tôn cũng tìm được một người còn khổ sở hơn cả mình, hơn nữa nỗi khổ của bọn họ đều bắt nguồn từ một người…Thời Chung. Vừa nghĩ đến đây, Trợ lý Tôn lập tức muốn qua đó chào hỏi. Anh ta vừa vẫy tay với Thịnh Gia Ngôn, đang chuẩn bị bước sang đó thì đúng lúc này…

Trên đường cái phía sau lưng Trợ lý Tôn bỗng vang lên tiếng phanh gấp đến chói tai.

Bước chân của Trợ lý Tôn như bị đóng đinh tại chỗ. Anh quay đầu lại xem thì thấy một người đầu còn đội tóc giả, mặc đồ cổ trang vội vã bước xuống từ chiếc xe vừa dừng gấp bên đường kia.

Tôn Dao?

Lúc đầu Tôn Dao vẫn chưa nhìn thấy Trợ lý Tôn mà chỉ chăm chăm đi thẳng về phía cửa khách sạn. Đi được nửa đường, cô bỗng nhiên nhìn thấy Trợ lý Tôn, liền dừng bước. “Sao anh lại ở đây?”

Thấy nữ minh tinh còn mặc đồ diễn chưa kịp thay. Trợ lý Tôn hơi đỏ mặt. Nhờ bóng tối, anh ta giấu được gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ, nhọc nhằn nói ra vài tiếng: “Tôi ở đây để… tiễn khách.”

Tôn Dao lập tức trợn tròn mắt. “Cầu hôn xong rồi sao?!!!”

Trợ lý Tôn né tránh đôi mắt to tròn của Tôn Dao, cụp mắt xuống và gật đầu.

Ngay tức thì, bầu trời đêm vang vọng giọng nói đầy tuyệt vọng của Tôn Dao: “Ông trời ơi, cho dù máy bay của con có bị trễ một chút thì cũng không nên đối xử với con như thế chứ!”

Giờ này khắc này, thật ra Nhậm Tư Đồ cũng rất muốn ngửa đầu lên thở dài một tiếng…

Bởi vì Tầm Tầm đã không thể đợi được nữa mà nóng lòng vạch ra cuộc sống tươi đẹp của ba người họ trong tương lai.

“Bố chân dài, bố phải tham gia lễ tốt nghiệp mẫu giáo của con đó.”

“Được.”

“Vậy hôm đó chúng ta mặc đồ đôi được không?”

“Được.”

“Còn nữa còn nữa, trong hôn lễ của bố mẹ con muốn làm phù rể, sau đó cho Lý Duệ Y làm phù dâu.”

“…” Thời Chung nghĩ ngợi một lát rồi thoải mái nhận lời. “Được.”

Cuối cùng, sau khi Tầm Tầm nói chán chê, Nhậm Tư Đồ dẫn cậu nhóc đi tắm. Sắp xếp cho Tầm Tầm ngủ xong, Nhậm Tư Đồ ra khỏi phòng cậu nhóc, thấy Thời Chung đang đứng ngoài cửa đợi cô.

“Ngủ rồi à?”

Nhậm Tư Đồ nhẹ nhàng đóng cửa lại, gật đầu.

Thời Chung vuốt cằm, không nói gì, chỉ nhướng mày tỏ ý ra hiệu với cô.

Nhậm Tư Đồ cố tình giả vờ như không hiểu, cứ mở to đôi mắt mà nhìn anh với dáng vẻ hết sức ngây thơ. Nhưng cô giả vờ được vài giây thì đã bị anh bế bổng lên. Nhậm Tư Đồ giật mình hét lên một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng anh rồi cứ thế bị anh bế vào phòng ngủ.

Dường như muốn trừng phạt cô vì tội giả vờ không hiểu, anh vừa ôm cô đi vào phòng mình, vừa tiện thể cắn mũi cô, sau đó là tai, rồi cằm… Anh cắn không mạnh lắm, ngược lại còn tạo cảm giác ngứa ngáy. Nhậm Tư Đồ khẽ né tránh một chút nhưng lại phát hiện mình không thể trốn thoát sự tấn công nhanh nhạy của anh nên chỉ giả vờ tức giận mà trừng mắt nhìn anh. Nhưng anh nào có sợ cô? Khi bốn mắt nhìn nhau, anh nhào tới hôn vào môi cô. Nhậm Tư Đồ không kìm được phải ôm chặt hai tay mình, nghiêng người qua cuộn tròn thành một cục, trốn sang phía bên kia giường, không cho anh được toại nguyện.

Thời Chung thấy cô co tròn như con tôm thì không nhịn được cười, hỏi: “Sao thế bà xã?”

“Ai là bà xã của anh chứ?”

“Nhẫn đã đeo rồi mà muốn lật lọng sao?” Thời Chung lặng lẽ nhoài người qua, kề sát vào sau lưng cô, bất ngờ đưa tay chọc léc.

Nhậm Tư Đồ bị anh chọc léc, liền phá lên cười. Anh nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh. “Em không thoát được đâu…” Nói xong liền cúi xuống hôn cô.

Trong không khí tràn ngập hương vị ái tình này, hoàn toàn không có ai chú ý đến chiếc điện thoại trong túi xách của Nhậm Tư Đồ đang lặng lẽ rung lên một hồi. Màn hình điện thoại cũng sáng lên và tối đi theo đó. Tin nhắn hiện lên trên màn hình cũng sáng và tối theo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.