"Bạn học Dương, cậu cứ ngồi ở đây suốt thế, mau về chỗ đi."
Ngay sau khi chuông báo kết thúc tiết học, thầy giáo vừa bước chân ra khỏi lớp, Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức rụt rè hướng mắt sang Dương Ánh Nguyệt đang ngồi bên cạnh mình, thấp thỏm mở miệng. Đối diện với cô nàng một thời gian khiến trái tim chàng trai gào thét dữ dội dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu. Tay Triệu Mạc Ngôn ôm lấy quyển đề cương, ý muốn nói Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng cách xa mình ra.
Xung quanh, bạn học yên lặng được hơn bốn mươi phút nay đã được tự do, ai nấy đều súm sụm lại với nhau, hàng loạt những ánh mắt sắc bén dán chặt lên thân thể Triệu Mạc Ngôn lẫn Dương Ánh Nguyệt, đồng thời cậu cũng nghe thấy vài lời bàn tán. Thật tình vào thời điểm hiện tại, vành tai chàng thiếu niên bất giác đỏ bừng lên hệt như trái gấc chín, ngượng ngùng đang tính làm gì đó, tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn sợ gây sự chú ý với mấy người bên cạnh nên đành ngồi yên.
Cả lớp trên mặt đều xuất hiện những dấu hỏi chấm to đùng đồng thời những câu hỏi xung quanh cậu và Dương Ánh Nguyệt.
Khó có thể tưởng tượng cô nàng bên cạnh nghiêm túc, vốn nghĩ rằng Dương Ánh Nguyệt đòi ngồi ở đây chỉ là nói chơi thôi. Tuy nhiên, qua hơn một tiết, đối phương cứ ngồi lì tại chỗ, chưa có ý định hành động thêm gì khác càng dọa Triệu Mạc Ngôn sốt sắng một phen.
Bao lâu nay cậu ngồi đơn độc quen rồi, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-mot-doi-vi-nhau/2711386/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.