Chương trước
Chương sau
"Anh nói rồi mà, làm gì có, em ở đây nói chuyện với anh ta cũng chả hết chán hơn đâu."

Triệu Mạc Ngôn né tránh câu hỏi tới từ Dương Ánh Nguyệt, anh thấp thỏm mím chặt môi, lồng ngực phập phồng lên xuống dường như đang cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Ngoài ra, dù đang ở giữa những ranh giới nhưng khi chứng kiến Dương Ánh Nguyệt bên cạnh chàng trai khác, Triệu Mạc Ngôn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tách họ ra.

Cô nàng đứng chễm chệ khoanh tay trước ngực, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, mở miệng: "Triệu Mạc Ngôn, anh bị làm sao thế? Em nói rõ ràng là muốn ở với anh còn gì, huống chi em chưa từng cảm thấy chán. Dạo này anh có những hành động rất là lạ đấy nhé. Triệu Mạc Ngôn, anh mau nói thật cho em biết, rốt cuộc anh bị làm sao hay gặp phải vấn đề gì?"

Dương Ánh Nguyệt thẳng thừng đi vào vấn đề, đôi mắt cô giương to dán chặt lên người Triệu Mạc Ngôn, chẳng cho anh cơ hội lảng tránh. Đồng thời, người con gái tóm chặt lấy tay đối phương, cô thề rằng hôm nay nhất định phải khiến Triệu Mạc Ngôn khai ra toàn bộ.

"Anh thì có chuyện gì được chứ?" Chàng trai lắp ba lắp bắp, giật mình thon thót nhìn sang chỗ khác, cố tình lảng tránh ánh mắt tới từ Dương Ánh Nguyệt.

Triệu Mạc Ngôn mím môi, anh hiểu rõ Dương Ánh Nguyệt dường như đã phát giác ra điều gì đó, thậm chí cô còn vô cùng nghiêm nghị. Tâm tình Triệu Mạc Ngôn lúc bấy giờ thật sự rất loạn, tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi. Da đầu chàng trai căng cứng, anh chưa biết bản thân tiếp theo đây sẽ trả lời cô gái đang đứng trước mặt mình như thế nào.

Dương Ánh Nguyệt nheo mắt, cô mím môi, khoanh tay trước ngực: "Triệu Mạc Ngôn, đã có ai từng nói với anh rằng khi anh nói dối thì sẽ vô cùng lộ liễu chưa? Anh chẳng giấu được em đâu, tốt nhất nên thừa nhận toàn bộ mọi chuyện, nếu thật sự có vấn đề thì em sẽ giúp đỡ anh. Anh cứ ôm khư khư một mình thế thì chỉ khiến chính mình sống trong dày vò thôi."



Cô nàng cố tình nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt đăm chiêu chưa từng rời khỏi bạn trai mình.

Triệu Mạc Ngôn ra sao cô chẳng lẽ không hiểu ư?

Đặc biệt đối phương thật thà như vậy, muốn che giấu điều gì đó còn khó hơn lên trời.

"Người yêu cậu nói đúng đấy, Triệu Mạc Ngôn." Vị đàn anh bên cạnh chèn lời vào:

"Cậu dạo gần đây có những biểu hiện vô cùng lạ lẫm, ai ở xung quanh đều nhận ra hết, cậu chả tài nào giấu được đâu, mà có giấu thì cũng lòi cái đuôi ra thôi. Bài tập dạo này cậu luôn phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn, thầy giáo nhắc nhở liên tục, lúc giải lao thì cứ ngồi thẩn thơ một mình nghĩ ngợi gì đó. Triệu Mạc Ngôn, cậu đang bị gì, cứ nói, mọi người nhất định giúp đỡ cậu."

Dương Ánh Nguyệt thở dài một hơi nhìn Triệu Mạc Ngôn đang ngơ ngác chằm chằm, bất chợt nắm lấy tay chàng trai, điềm tĩnh mở miệng: "Nếu anh ngại nhiều người lạ thì qua đây với em, hai chúng ta sẽ tự bàn bạc với nhau."

Thế là anh ngay lập tức bị bạn gái mình kéo rời khỏi phòng thí nghiệm, ra tới tận khuôn viên trường.

"Anh…" Khi dừng lại, Triệu Mạc Ngôn đưa tay gãi gãi đầu, anh ấp a ấp úng, đảo mắt liên tục.

Người con gái gầm gừ: "Được rồi, Triệu Mạc Ngôn, anh đừng có giả bộ như bản thân đang ổn lắm nữa. Thời gian vừa qua anh tưởng em là đứa ngốc chắc mà chẳng nhận ra anh xuất hiện vấn đề? Hết lảng tránh rồi từ chối gặp mặt với mấy cái lý do ngớ ngẩn. Triệu Mạc Ngôn, rốt cuộc anh có xem em là người yêu không? Chúng ta đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy rồi, từng nói rằng sẽ đồng cam cộng khổ, nay anh tính chịu đựng một mình hả?"

Dương Ánh Nguyệt xổ ra một tràng dài với những âm thanh đanh thép, chất vấn cùng với ngữ khí oán thán nằm trong từng câu chữ. Quả thực, cô nàng chẳng cảm thấy hài lòng chút nào trước hành động của Triệu Mạc Ngôn, anh coi cô cứ như kẻ ngoài lề vậy.

Khó chịu.



Bực tức.

Bao nhiêu là cảm xúc Dương Ánh Nguyệt cũng chả thèm giấu giếm nữa, cô thể hiện ra mặt, muốn để Triệu Mạc Ngôn biết được hiện tại bản thân đang ở trong tình trạng thế nào.

"Xin lỗi em… nhưng anh…" Triệu Mạc Ngôn lắp ba lắp bắp, chứng kiến bộ dạng bạn gái hiện tại, trái tim anh như bị ai đó dùng gậy sắt hung hăng đánh mạnh một nhát. Bàn tay chàng trai trong chốc lát cuộn tròn thành nắm đấm.

Rất muốn giải thích, tuy nhiên, khi nghĩ đến cảnh tượng hai mẹ con Dương Ánh Nguyệt rơi vào chiến tranh gay gắt bởi vì mình, cổ họng Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức nghẹn ứ.

Anh cũng chưa biết được tiếp theo bản thân nên làm cái gì.

Dương Ánh Nguyệt tiếp tục nói: "Anh đừng nói xin lỗi với em. Thứ em muốn nghe chính là nguyên nhân khiến anh trốn tránh mọi thứ kìa. Triệu Mạc Ngôn, hay vì anh làm gì có lỗi nên mới chẳng dám nhìn mặt em? Anh thay lòng đổi dạ, yêu người khác rồi chăng?"

Khóe môi cô nàng giương cao, liên tục gây sức ép đối với Triệu Mạc Ngôn.

"Không phải." Chàng trai kịch liệt lắc đầu phủ nhận, anh sợ đến mức mặt mũi tái xanh, yếu ớt rặn ra từng tiếng: "Anh làm sao có thể thích người khác ngoài em được. Tình cảm anh đối với em chưa từng thay đổi, trừ phi em chẳng cần anh nữa thôi." Trên khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn bỗng dưng hiện lên hai chữ ấm ức.

Dương Ánh Nguyệt nhướng mày, hàng loạt những câu hỏi được đặt ra: "Nếu chẳng phải anh thích người khác thì rốt cuộc nguyên nhân là gì? Triệu Mạc Ngôn, anh nói thật cho em, hôm nay nếu anh không khai ra hết toàn bộ thì đừng hòng rời khỏi đây. Em cứ tưởng sau một thời gian đã thay đổi rồi chứ, ai dè vẫn muốn làm con rùa rụt cổ giống khi xưa."

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại trong túi quần Triệu Mạc Ngôn reo lên thứ âm thanh inh ỏi, chói tai, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa Dương Ánh Nguyệt và chàng trai đang đứng ở phía đối diện. Anh hốt hoảng lôi nó ra, đập vào mắt là dòng chữ mẹ Dương Ánh Nguyệt.

Anh mấp máy môi, đang suy nghĩ xem tính làm gì thì thứ đồ trên tay đã bị Dương Ánh Nguyệt giật lấy.



Cô mở miệng: "Để em xem ai gọi mà khiến anh ngập ngừng đến thế. Nếu em đoán chẳng lầm thì đây là nguyên nhân đúng chứ?" Cười một tiếng, Dương Ánh Nguyệt nhấn nút nghe: "Alo."

"Triệu Mạc Ngôn, những gì tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ ra sao rồi?" Thanh âm gay gắt truyền tới từ đầu dây bên kia, Dương Ánh Nguyệt thoáng chốc nhận ra đối phương chính là mẹ mình. Cô chưa kịp phản ứng thì bà Dương tiếp tục lên tiếng:

"Tôi muốn cậu đưa ra quyết định thật nhanh chóng, đừng làm hại tương lai của con gái tôi nữa. Dương Ánh Nguyệt với cậu chẳng phải là người cùng một thế giới đâu."

Dương Ánh Nguyệt liếc mắt về phía người yêu, cuối cùng cô cũng phát hiện ra sự thật nằm ở đằng sau. Nguyên nhân chính tới từ mẹ cô, xem ra bà ấy đã tìm Triệu Mạc Ngôn nhiều lần rồi.

Cô nàng cười nhạt, khoanh tay trước ngực, mở miệng: "Mẹ nói xem như thế nào mới là cùng một thế giới. Hủy hoại tương lai? Gây ảnh hưởng? Mẹ lấy chứng cứ ở đâu để chứng minh những gì mình nói là sự thật? Con chả dám tưởng tượng đến chuyện vì ép con với Triệu Mạc Ngôn chia tay mà mẹ có thể làm ra chuyện này đấy."

Khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt biến sắc.

"Con… sao con ở đó…? Triệu Mạc Ngôn đâu?" Mẹ Dương hốt hoảng: "Nó đang cố tình chơi chúng ta à? Dương Ánh Nguyệt, mày đang bị Triệu Mạc Ngôn lợi dụng triệt để đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.