"Dương Ánh Nguyệt, con…"
"Được rồi mẹ, chúng ta dừng ở đây thôi, con tạm thời chưa muốn nghe thêm bất kỳ điều gì. Huống chi xung quanh người ta nhìn vào cẩn thận họ đánh giá cho."
Dương Ánh Nguyệt trực tiếp mở miệng ngăn cản mẹ mình, cô nghiêm nghị trừng mắt. Hít một hơi thật sâu, Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng kéo Triệu Mạc Ngôn rời khỏi đây, tránh để anh gặp thêm bất kỳ đả kích gì khác. Chắc chắn nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì mẹ cô đảm bảo còn nói thêm nhiều lời quá đáng hơn.
Mẹ Dương tức muốn nổ phổi, bà vốn dĩ đang định xông tới kéo con gái trở về, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt biến mất nhanh như một cơn gió khiến bà chẳng tài nào định hình được mọi thứ. Đưa tay đỡ trán với hai chữ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt, mẹ Dương nghiến răng nghiến lợi, đành chấp nhận quay trở về nhà bàn bạc với chồng từ từ tìm cách thuyết phục Dương Ánh Nguyệt rời khỏi Triệu Mạc Ngôn.
Sau khi bị kéo đi, chàng trai bất giác níu tay Dương Ánh Nguyệt, bước chân anh hơi khựng lại, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt: "Em làm như thế liệu sẽ ổn chứ?"
Triệu Mạc Ngôn sợ rằng quan hệ giữa Dương Ánh Nguyệt với gia đình cô càng thêm căng thẳng.
"Xời, anh lo lắng quá làm gì. Yên tâm." Cô nàng đưa tay vỗ ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Mẹ em nhất thời chỉ nổi nóng một vài hôm thôi. Em tự giải quyết được. Điều quan trọng hiện tại chính là anh, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-mot-doi-vi-nhau/2711271/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.