Tan giờ.
Thế Phương đến đón người yêu. Thấy cô vừa ra khỏi cổng trung tâm, anh mỉm cười, mở cửa xe vẫy tay gọi: "Ngọc Mẫn, anh ở đây!"
Giữa đám học trò chen chúc, cô trông thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô nở nụ cười đi nhanh về hướng ấy.
Cô vui mừng như đứa trẻ tan học được ba mẹ đến đón: "Anh đợi em có lâu không?"
Anh đưa tay đỡ lấy túi xách cho cô, cười dịu dàng: "Không lâu!"
Hôm nay, anh mặt áo sơ trắng, hai cúc trên không cài nên phần ngực màu đồng mạnh mẽ lọt vào mắt cô. Rất nhanh vết sẹo trên đó cũng được cô thu vào trọn vẹn.
Giây phút đó, trong đầu cô vang lên một giọng nói, hình ảnh chủ nhân của giọng nói ấy cũng hiện lên.
Sáu trăm ba mươi tám vết, chạm không sót một vết nào sao?
Cô cũng muốn chạm không sót một vết nào!
"Thế Phương, anh mau cởi hết ra cho em!" Ngọc Mẫn vừa thấy anh bước vào nhà, cô chống hai tay hông, trừng mắt quát lớn.
"..." Thế Phương không hiểu chuyện gì. Anh nhìn sững vào Ngọc Mẫn.
Vẻ mặt vô tội của anh làm cô thêm tức: "Còn lề mề? Đợi em cởi cho hả?"
"Cởi gì?"
"Thế Phương, có phải anh nhờn em không? Mau cởi hết quần áo ra!"
"Cởi hết quần áo ra hả?" Anh thật không dám tin: "Em thật là muốn anh cởi?"
"Cởi, không nói nhiều!" Hôm nay, Ngọc Mẫn cô phải tự tay chạm vào từng vết sẹo. Hà cớ gì đứa em gái không huyết thống đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816969/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.