Ngọc Mẫn nhìn người đàn ông vừa đến, cô gấp gáp: "Anh ấy đang ở đâu?" Vừa hỏi cô vừa rút ngay chiếc kim truyền, phóng luôn xuống giường, nắm cổ áo Nguyễn Lâm.
"Chị...chị... dâu! Đội trưởng đang cấp cứu ở Bệnh viện Quân y. Nhưng e là...lành ít dữ nhiều! Anh ấy bảo muốn gặp chị!"
"Vậy còn không mau!" Cô lôi luôn Nguyễn Lâm ra cửa.
Ba cô cũng hấp tấp chạy theo con gái.
Suốt cả chặng đường dài, Ngọc Mẫn im lặng nghe Nguyễn Lâm kể lại sự việc. Cô không nói gì, mãi khóc sụt sùi.
Nguyễn Lâm thấy vậy càng thêm áy náy trong lòng: "Cũng do tôi bất cẩn nên..."
Ngọc Mẫn vội cắt lời: "Anh đừng tự trách, Đội các anh toàn những vị Đội trưởng quả cảm. Ở trường hợp đó, ai cũng sẽ hành động như vậy!"
Thế Phương đã kể cô nghe câu chuyện về vị Đội trưởng dũng cảm hi sinh thân mình để bảo vệ mạng sống cho anh.
Đó là nhiệm vụ, là trái tim vì đồng đội, là dũng khí của người lính đặc nhiệm dám đương đầu với nguy hiểm để làm những việc thấy cần phải làm.
Cô càng thấy thương anh, càng tự hào về anh. Tự hào mình có một người yêu dũng cảm.
Chỉ có điều: "Thế Phương, anh là tên đại lừa! Không phải anh nói, đêm thất tịch cùng người mình yêu hẹn ước sẽ được trọn đời bên nhau sao? Lời anh nói mới mấy ngày đã bay nhanh theo gió? Anh mau mở mắt cho em! Mở mắt ra đi mà! Em xin anh!" Ngọc Mẫn vừa lao vào phòng cấp cứu đã ôm chầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816965/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.