Rất nhanh các bác sĩ đã có mặt tại giường bệnh của Thế Phương. Họ kiểm tra chỉ số dấu hiệu sinh tồn.
Ngọc Mẫn đứng bên cạnh dõi theo. Đem từng cử chỉ và nét mặt của vị bác sĩ đang kiểm tra thu hết vào mắt.
"Dạ, sao rồi bác sĩ?" Vừa thấy người ta kéo ống nghe tim mạch ra khỏi tai, Ngọc Mẫn hỏi ngay.
Vị bác sĩ trẻ nhìn cô, mỉm cười: "Các chỉ số ổn định, cô đừng quá lo lắng, nội ngày nay, chồng cô sẽ tỉnh!"
Ngọc Mẫn nghe vậy vui mừng, phù họa theo lời: "Chồng tôi tỉnh lại thật chứ?"
Vị bác sĩ gật đầu: "Ừm, nhanh thôi!"
"Ôi, em cảm ơn các anh đã nhiệt tình chăm sóc chồng em! Em xin thay mặt anh ấy gửi đến các anh lòng biết ơn chân thành!" Cô cúi đầu trước các bác sĩ rồi ngẩng mặt nhìn trần nhà: "Con xin đa tạ ông trời! Cảm ơn ông đã đoái thương giữ lại sinh mệnh nhỏ cho anh ấy để con có cơ hội được cận kề chăm sóc!"
Và..trong niềm vui hoan hỉ này, cô không quên hướng về phương Bắc, nơi có hai ngôi sao không chỉ một địa danh mà còn là biểu tượng tinh thần gắn liền với câu chuyện tình chung thủy được lưu truyền ở nhân gian: "Cảm ơn hai người đã đồng cảm Ngưu Lang - Chức Nữ, Ngọc Mẫn - Thế Phương xin cảm ơn!"
"Ngọc...Mẫn!" Có tiếng gọi khe khẽ.
"Em đây!" Cô áp sát vào tai anh.
Nghe giọng nói ngọt ngào đầy ắp nhớ thương nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy cô. Anh cố mở thêm mắt kiếm tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816962/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.