Biệt thự Lục gia…
Mạc Phi vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc trở về nhà thì vui mừng khôn xiết. Cô vội từ trên lầu chạy thật nhanh xuống, lập tức ôm chầm lấy Lục Tây.
- “Cuối cùng anh cũng đã về. Đã thiêu hủy quyển chú ấy chưa?”
Nghe hỏi, Lục Tây không đáp mà chỉ nhoẻn miệng cười. Ánh mắt trìu mến nhìn người con gái trước mặt. Liền sau đó, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc suôn mềm của cô, mỉm cười đáp:
- “Sau này, sẽ không còn bất kỳ tà thuật nào có thể làm hại đến anh nữa. Vấn đề còn lại, đó chính là truy tìm tung tích của Nam Cung Thống. Anh không thể để ông ta có cơ hội quay trở lại trả thù.”
Mạc Phi gật đầu đồng ý với những gì Lục Tây nói. Liền sau đó, cả người cô bị anh bế gọn lên, dõng dạc tiến lên trên lầu, hướng thẳng về phía phòng ngủ.
- “Lục Tây, anh mau thả em xuống.”
Hai má Mạc Phi ửng hồng mà lúng túng lên tiếng nói. Phút lâu sau, cả người cô được Lục Tây đặt nhẹ nhàng xuống giường. Anh cúi người, đưa mắt nhìn chằm chằm khiến cô có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói:
- “Anh…anh rời khỏi nhà cả ngày, ắt hẳn đã đói bụng rồi nhỉ? Để em xuống bếp nấu vài món cho anh ăn nhé.”
Dứt lời, Mạc Phi vội vàng ngồi bật dậy. Ngay khi cô vừa đặt chân xuống sàn nhà thì đã bị bàn tay của Lục Tây đẩy mạnh mà ngả người xuống giường một lần nữa. Giọng nói anh lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/3544383/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.