Lâm Quân Hạo vừa nói dứt lời liền cảm nhận bàn tay lạnh ngắt của người nằm thoi thóp trên đất đang bám chặt lấy một bên chân anh như thể muốn tìm sự giúp đỡ. Thật đáng tiếc, khuôn miệng ngập tràn mùi máu cùng chiếc lưỡi bên trong sớm đã bị cắt đứt, làm sao hắn có thể kể rõ sự tình. Liền sau đó, hắn lập tức buông tay mà trút đi hơi thở cuối cùng.
- “Người đàn ông này rất quen. Dường như mình đã gặp ở đâu đó.”
Lâm Quân Hạo trầm ngâm nghĩ ngợi. Ngay khi anh cúi mặt nhìn xuống thì phát hiện đối phương sớm đã tắt thở mà nhanh chóng dùng sức mạnh hắc lang của mình, lấy đi toàn bộ những kí ức cũng như những chuyện đã xảy ra với người đàn ông này, trước khi anh ta có một kết cục bi thảm như ngày hôm nay.
[Những lời trăn trối chưa kịp nói ra Viễn Thanh]
- “Sai lầm lớn nhất của Viễn Thanh này chính là tiếp tay cho tội ác của tên mất đi nhân tính, Nam Cung Thống. Tôi đã vì ông sát hại biết bao nhiêu muôn thú trong rừng. Gây ra biết bao nhiêu tội ác. Cuối cùng, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà ông cho người truy cùng, giết tận tôi. Giá như có thể làm lại, tôi sẵn sàng dành cả đời để bù đắp cho những tội lỗi mà bản thân đã gây ra.”
- “Hóa ra là thuộc hạ thân cận của Nam Cung Thống, Viễn Thanh. Ông ta thật là tàn ác. Chỉ có chút chuyện như thế mà cũng truy sát người của mình đến cùng. Hay là…ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/3531502/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.