Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Mạc Phi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy vết thương trên tay mình biến mất tự lúc nào mà không ngừng trở tay qua lại kiểm tra. Hiện tại, kể cả một chút cảm giác đau nhẹ cũng không còn khiến cô vô cùng khó hiểu. Chợt nhận ra bản thân nên chuẩn bị bữa sáng cho Lục Tây, tiếp sau đó là đến công ty làm việc mà vội vàng chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, liền sau đó gấp gáp chạy xuống lầu.
Ngay khi Mạc Phi vừa chạy xuống phòng khách đã nhìn thấy Lục Tây đang ngồi thư thả, tận hưởng tách trà nóng trên tay, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô, ngọt ngào quan tâm nói:
- “Tối qua em ngủ không được ngon giấc à? Sao trông em có vẻ sốt sắng thế?”
Nghe hỏi, Mạc Phi chậm rãi tiến lại gần người đang ngồi ung dung trên ghế mà cúi đầu lịch sự đáp:
- “Không ạ. Chỉ là tôi ngủ quên mất phải xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Trước biểu cảm lo lắng này của người con gái khiến Lục Tây không nhịn được mà phá lên cười nói:
- “Kể từ giờ, khi nào rảnh thì em hãy xuống nấu. Còn không thì cứ để cho gia nhân trong nhà đảm nhận, không nhất thiết phải ôm hết mọi việc về mình đâu.”
Mạc Phi lập tức lắc đầu phủ nhận. Cô dõng dạc đáp:
- “Sao có thể được? Dù sao thì tôi đến đây đều là làm việc để trả nợ cho nên phải…”
Cô chưa nói hết câu thì đã bị người ở trên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/3481573/chuong-29.html