Lục Tây hơi thở thều thào, cánh môi nhợt nhạt chỉ biết nhìn người con gái trước mặt mình. Trông anh có vẻ chẳng còn chút sức sống nào cả, ngay cả việc cất giọng nói cũng trở nên khó nhằn. Đây là lần đầu tiên Mạc Phi nhìn thấy anh bị thương nghiêm trọng đến thế mà không cầm lòng được, lập tức vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, bật khóc nức nở:
- "Lục Tây, anh đừng làm tôi sợ. Tôi vẫn còn chưa trả hết nợ cho anh đâu đấy. Mạc Phi tôi không muốn mắc nợ anh đến tận kiếp sau đâu."
Lâm Quân Hạo đứng cạnh tường chỉ biết hồi hộp lo lắng mà chuẩn bị tâm lý để ngăn cản nếu như Mạc Phi có ý định kéo tấm chăn ra khỏi. Chiếc đuôi rắn lúc này đã lộ ra không ít càng khiến Lâm Quân Hạo không khỏi lo thay mà nghiến răng ken két.
- "Lục Tây, để tôi dìu anh bước xuống giường. Tôi nghĩ rằng, anh nên ăn chút cháo để lấy lại sức."
Nói rồi, Mạc Phi với lấy tấm chăn đang đắp lên nửa người của Lục Tây khiến Lâm Quân Hạo vô cùng hoảng hốt mà vội vàng chạy về phía giường, định cất giọng ngăn cản thì đã nghe tiếng hét thất thanh từ phía người con gái.
- "Á...Lục Tây, bên dưới anh không mặc gì sao?"
Gương mặt Mạc Phi đỏ bừng ngay khi nhìn thấy chiếc gậy thả rông ở giữa hai chân của người đàn ông mà hoảng hốt lấy chăn che lại. Lục Tây khẽ đưa mắt nhìn xuống chiếc đuôi sớm đã biến mất của mình mà nở nụ cười tươi, hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/3324150/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.