Khi bước vào căn hộ ở Thính Vũ Hiên, Ứng Trường Lạc thấy anh họ Dung Lỗi của mình đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
“Dập đi.” Cô lạnh lùng nói.
Dung Lỗi nhướng mày, giơ tay chỉ về phía Khúc Sở đứng bên cửa sổ: “Sao em không bảo anh trai Khúc Sở của em dập đi? Anh họ không phải anh đúng không?”
Ứng Trường Lạc liếc qua, giữa ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc vừa châm, lửa hồng đã cháy qua viền, lan ra sau cuốn theo mùi thuốc lá.
Đôi mắt nâu của Khúc Sở chứa ý cười: “Anh có thể hút đúng không?”
“Biến đi.” Dung Lỗi đành dập điếu thuốc: “Cậu cũng đừng hút nữa.”
Khúc Sở nhún vai dập thuốc, dịu dàng hỏi: “Ôm mèo ngủ thoải mái không? Cho nhóc Trường Lạc nhà ta nuôi một con nhé?”
“Không muốn.” Ứng Trường Lạc cầm lấy ly nước cam đầy trên bàn trà, đáp rất vô tình: “Chơi thôi.”
Lúc muốn ôm mèo, cô sẽ kéo dài hoạt động ôm mèo cả tuần, từ thứ hai đến thứ tư sang chơi với mèo Anh lông vàng nhà Kiều Khanh Cửu, thứ năm đến thứ bảy qua nựng bé Ragdoll nhà chị gái, cưng chiều cả hai bên, còn cuối tuần nghỉ ngơi.
Thi thoảng Khúc Sở sẽ cảm thấy Ứng Trường Lạc trời sinh hợp với việc nuôi mèo, có thể chung sống hài hòa.
Tính cách cô lạnh lùng, đa số thời điểm đều lãnh đạm, không bộc lộ tâm trạng gì.
Mặt khác, mèo cực kỳ độc lập, lúc muốn quấn quýt thì sẽ đến cọ vào bạn, phạm lỗi sẽ kêu meo meo, tùy theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387851/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.