Ứng Trường Lạc khẽ run, nghi ngờ dõi theo tờ giấy trắng được đẩy vào chầm chậm bên dưới khe cửa hẹp.
Thị lực của cô rất tốt, không cần đến gần cũng thấy trên giấy là một khoảng trắng trơn.
Cô cụp mắt, tập trung tinh thần, kiên trì hoàn thành xong hai bài lớn cuối cùng trong tập đề thi, cô mới để sang một bên rồi nhìn bên cửa.
Tờ giấy trắng kia đã được đẩy vào hết, phía trên đấy hiện thêm chữ.
Chữ viết tay mạnh mẽ phóng khoáng, Khúc Sở đề lời tựa: [Ngày 15 tháng 9 năm 2013, khung chat xin lỗi chuyên dụng của anh trai Khúc.]
Một hàng khác: [Anh trai biết sai rồi, em không muốn nói chuyện, thế viết chữ được không? Nếu không được, cũng không sao hết OwO.]
Hình vẽ biểu tượng cảm xúc nhỏ cuối dòng rất ngọt ngào, siêu đáng yêu.
“...” Ứng Trường Lạc nhếch môi, cứ như bị chọc trúng chỗ ngứa vậy, cô quay về bàn, lấy quyển sách dày để lót, chọn cây viết xanh từ trong ống bút.
Trước khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, cô chợt thu về, phải thử mực trước trên trang bìa sách rồi mới tiếp tục với tờ giấy.
Cô viết: [Có đấy không?]
Hai đề bài áp trục cuối cùng đã tốn gần mười phút đồng hồ của Ứng Trường Lạc, cô không xác định được Khúc Sở còn chờ ở cửa hay không, cũng chẳng đoán mò hay trực tiếp giao lưu gì đấy.
Khe hở giữa cửa gỗ và sàn nhà không lớn, nhét giấy qua là cực hạn rồi.
Ứng Trường Lạc ngồi xếp bằng, đè phẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387813/chuong-29.html