Trường Trung học Thực Nghiệm nằm gần đường lớn, bãi đậu xe gần đây cách một con phố.
Ứng Trường Lạc bước sau Khúc Sở hướng về bãi đậu xe, ánh nắng buổi chiều tươi đẹp, mặc sức rong ruổi, phiến lá um tùm không sao ngăn cản nổi, từng vệt sáng nhỏ vụn hé lộ giao thoa với bóng cây, tựa ánh sao le lói trong đêm tối.
Ve sầu giãy giụa lần cuối trước khi biến mất, tiếng của chúng âm ỉ kéo dài.
Giữa miệng đọng lại socola đã tan, mùi ngọt đứt đoạn kích thích vị giác.
Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, tiến theo sau bóng lưng của Khúc Sở, chợt thấy anh dừng chân, bàn tay khẽ nghiêng về sau.
Phía trước là lối qua đường.
Ứng Trường Lạc suy tư một chút, vừa đứng xếp hàng vừa cẩn thận áp lòng bàn tay vào tay Khúc Sở.
“Ừ, đúng đấy, ngoan quá.” Khúc Sở cụp mắt, nhỏ giọng khen.
Làn đi bộ kết hợp với đèn xanh dành cho người qua đường, chỉ số an toàn cao đến kinh ngạc.
Nhưng Khúc Sở vẫn bước sang đường xe chạy rồi lên tiếng, nói thật rõ ràng: “Trước khi gặp em, anh chưa từng chăm sóc người nào nhỏ hơn mình, đã rất lâu không có. Anh không biết liệu dắt qua đường thật sự tốt hay không, mỗi người một ý, tốt xấu lẫn lộn hết. Anh nghe nói tư thế nắm cổ tay này là chính xác nhất, nhưng em đâu phải bạn nhỏ không nghe lời và chạy mất, nên anh nghĩ nắm cổ tay thì không tôn trọng em lắm, em có cao kiến gì không?”
Ứng Trường Lạc lẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387803/chuong-19.html