Ứng Trường Lạc tỉnh dậy, trần nhà xanh đậm rơi vào mắt cô, khác với màu trắng như tuyết ở nhà họ Lục.
Cô gối lên cánh tay, vẻ mặt mơ màng ngây ra một lúc mới hoàn toàn thích ứng với chuyện mình đã chuyển vào nhà Khúc Sở.
Màn cửa được kéo kín kẽ, không một tia sáng nào lọt vào, chẳng phân biệt được màu đen trắng, chỉ mỗi đồng hồ treo tường hiện rõ thời gian.
Chín giờ năm mươi bảy phút.
Nhà họ Lục chú ý đến việc ngủ sớm dậy sớm, dù không quy định giờ giấc sinh hoạt nghiêm ngặt, nhưng cô luôn sắp xếp buổi luyện thi bắt đầu vào tám rưỡi sáng.
Cô hiếm khi trải qua giấc ngủ kéo dài mười tiếng đồng hồ thế này, cả người như thể lâm vào trạng thái lười chảy thây, ngay cả hành động chống tay bò dậy cũng chẳng buồn làm.
Sau một hồi mở mắt mê man, Ứng Trường Lạc chậm rãi xuống giường rồi mở cửa.
Khúc Sở đang bận rộn trong phòng bếp, anh đeo headphone, mặc áo thun trắng trơn, mép áo nhét lỏng lẻo trong quần thể thao, lộ rõ dáng người vai rộng eo hẹp, khi anh cúi đầu, xương bả vai độn lớp áo lên, nhô ra khớp xương.
Bản thân Ứng Trường Lạc không tự chủ được hành vi dõi theo từng động tác của anh. Cô dựa vào cửa, trắng trợn quan sát.
Khi dùng dao, anh hay ấn ngón tay trỏ lên sống dao, kỹ thuật thành thạo, vừa lưu loát lại dứt khoát. Anh lột vỏ cam thuần thục, quả cam tròn đầy, không bắn ra giọt nước nào.
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387797/chuong-13.html