Ông cụ Lục rất chú trọng việc chọn chốn ở ẩn cho mình, nơi đấy phải dựa vào núi, có bờ nước bên cạnh. Biệt thự nhà họ Lục mất tận ba năm mới xây xong, sừng sững giữa núi, phong cách kiến trúc theo lối Baroque trung cổ, nhìn sơ qua tựa như một tòa thành ẩn nấp trong núi rừng, phần lớn nội thất đều tao nhã lịch sự, dù không được tính là hợp với vẻ bề ngoài, nhưng giá thành vẫn phù hợp với khái niệm “cực kỳ xa hoa” của phong cách Baroque.
Các tác phẩm thư pháp và tranh vẽ tường treo dọc hành lang đều thuộc về học giả tiếng tăm, có giá trị xa xỉ.
Đèn trên hành lang sáng ngời, chiếu xuyên qua mưa gió, chống chọi với vẻ u ám bên ngoài.
Ứng Vô Hoan vẫn duy trì tư thế đưa tay đỡ phần vỏ bánh xốp giòn, cô ngẩn người. Kỳ lạ thay, suy nghĩ của cô đang bay đi rất xa, lẽ ra cô phải tìm cách để giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Nhưng sau cùng, trong đầu cô quanh quẩn mỗi mấy việc liên quan đến người trước mặt.
Có lẽ anh đeo kính chỉ để dịu bớt nét sắc bén trong ánh mắt, anh tự xưng "anh" lúc nghiêm chỉnh, còn “anh trai” được anh dùng khi không đứng đắn. Vốn dĩ anh rất thân với Dung Lỗi, theo thông lệ, cô nên gọi một tiếng “anh trai”.
Ứng Vô Hoan nhìn Khúc Sở chăm chú, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh phản chiếu bóng dáng trấn tĩnh của anh, nhưng cũng có vẻ chẳng nhìn thấu được gì, cứ như cách nhiều tầng mưa, hơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387788/chuong-4.html