Tiếng chuông báo động kêu vang một hồi cũng không có ai tới, lão già kia vậy mà vẫn rất bình tĩnh, biểu tình trên mặt không biến đổi, còn cười dữ tợn nói với tôi: "Chi viện đã sắp đến đây, mày còn không chạy?"
Chạy?
Tôi cười một chút, không muốn nói nhảm với lão, xông lên định đoạt lấy cây súng. Lão già cũng không cười nữa, nhướng mày nổ một phát súng, tôi miễn cưỡng né tránh được.
Tôi mỉm cười, tiện đà cười to thành tiếng, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng. Lão lập tức trở nên luống cuống, mấy phát sũng bắn ra cũng càng thêm không chính xác.
Đây là lần đầu tiên tôi không muốn chết, cũng là lần bị thương nặng nhất.
Nhưng tôi cảm thấy rất đáng giá.
Tôi giết lão già ấy, chỉ chém lão thành khúc rồi dừng tay. Bởi vì tôi đã không còn sức lực. Bả vai đau muốn chết, vẫn luôn chảy máu không ngừng. Tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện.
Đau, thật đau, nhưng tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Tôi đã giết lão già kia rồi, sau này cũng không cần phải giết người nữa.
Cẩn thận che chắn bả vai bị thương, hy vọng không bị Mạc Hi nhìn thấy. Lỡ như bị anh ấy nhìn thấy, tôi phải giải thích như nào đây.....
Tôi giữ chặt bả vai nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài, chạy đến lối đi nhỏ, cửa lớn đang ở ngay cuối lối đi, ánh mặt trời ban trưa chiếu qua lớp cửa sổ nhiều màu, làm cho căn biệt thự âm u trở nên xinh đẹp mỹ lệ.
Lối thoát đã ở gần như vậy, dường như chỉ cần duỗi tay là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dung-giet-nguoi/218714/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.