Lâu Triển Nhung cảm thấy mình giống như đã làm một chuyện ngu xuẩn, tự tay mở cánh cửa thả dã thú ra, còn không biết sống chết mà khiêu khích nó.
Một con hổ đói bổ nhào về phía cừu con, cậu bị Lục Định Vũ áp lên giường, thân thể cường tráng ép tới nổi cậu không thể động đậy. Đầu gối nam nhân hạ xuống, bá đạo tách hai chân cậu ra, một tay xé áo tắm sột sột xoạt xoạt, đôi môi mỏng ép xuống.
Môi lưỡi nóng rực, cuồng dã, thô bạo mà chà đạp cậu, cường hãn mà không cho cự tuyệt, làm càn hấp thu hơi thở của cậu. Lâu Triển Nhung choáng váng, một nửa ngẩn ngơ một nửa kinh hách, vặn vẹo thân thể muốn thoát ra, lại bị gắt gao giam cầm trong lòng nam nhân, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đầu lưỡi đưa ra gặm mút cánh môi sưng đỏ, tiến vào khoang miệng thăm dò xung quanh, quấy rối câu dẫn cậu, từ trong xoang mũi Lâu Triển Nhung dật ra “Ừ” tiếng hừ, cả người như nhũn ra, tay chân cũng vô lực đẩy đối phương ra.
Cậu càng giãy giụa, thì càng khiêu gợi dục hỏa nam nhân lên tận trời, nắm tay mềm nhũn không chỉ có không có lực sát thương, ngược lại mang theo hấp dẫn như tán tỉnh, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Bị hôn đến không thở nổi, Lục Định Vũ rờ môi, Lâu Triển Nhung một quyền đánh vào trên mặt anh, khàn khàn mắng: “Cút! Ngươi tử đồng tính luyến ái này… Ngô!”
Lục Định Vũ lại hôn xuống, hai tay dày ở trên người cậu dao động chung quanh, vỗ về chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dich-dien-cu/85324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.