Edit : Hiên Vũ
.:.
Năm Tuyên Tường thứ bảy, sau khi tiết Trung thu qua đi……
“Tướng gia —— tướng gia ————” trong phủ Thừa tướng râm ran tiếng vâng dạ, mới hừng sáng liền truyền đến tiếng thét chói tai, đám chim chóc vốn là mới vừa thức giấc tức thì bị kinh động, mây đen toàn bộ phiêu tán.
“Câm miệng! Cho dù Trời có sụp thật, ngươi cũng không phải là người cao nhất. Khẩn trương cái gì?!” Ứng Thiên Dật tối hôm qua phê duyệt công văn đến giờ sửu mới ngủ, thanh âm có vẻ khàn khàn lại càng thêm khêu gợi, chậm rãi trầm giọng quát. Hứa Đình Hoan một đường hô hoán chạy vào vừa bận rộn thở gấp, vừa vẻ mặt xem kịch vui, cố ý khẩn trương bẩm báo: “Tướng gia —— đại sự không tốt!”
Ứng Thiên Dật liếc hắn một cái, ưu nhã lấy tay kéo áo lót lên, thuận tiện vốc nước rửa mặt, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Cũng không phải là có người tới phá hủy, cần gì sợ lớn sợ nhỏ? Đình Hoan a, không phải là ta nói ngươi… Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, trên đời này có cái gì chưa thấy qua? Làm sao gặp chuyện vẫn xúc động như thế, nói ra không sợ người ta chê cười?”
Hứa Đình Hoan cũng không phản bác, đến đây cũng không hề nôn nóng nữa, dứt khoát ngồi xuống rót cho mình chén trà Long Tĩnh, một ngụm thêm một ngụm nhấp lên, bộ dạng ngươi không vội ta cũng không vội, xem đến lúc đó người nào gấp gáp.
Ứng Thiên Dật cầm lấy cái lược, xõa ra mái tóc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-cong-an/2725913/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.