“Con à, chân con bị thương, đừng lộn xộn nữa, cẩn thận ngã bây giờ, nhanh lên giường nằm đi.” Quái thú mama đuổi cậu về phòng.
Tiểu quái thú một tay chống nạng, một tay cầm giẻ lau, cười nói: “Không sao đâu, mama, để con lau bàn cho.”
“Vẫn không có ai đến mà…” Quái thú mama nói được một nửa, nuốt lại một nửa, nhìn trộm sắc mặt con mình.
Tiểu quái thú vẫn nghiêm túc lau bàn: “Nhỡ, nhỡ đâu có người đến thì sao?”
Quái thú mama thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ultraman-va-tieu-quai-thu/114455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.