Chương trước
Chương sau
Dương Kích và Trương Dẫn Tố đứng cạnh tường, im lặng hồi lâu. Trương Dẫn Tố hỏi: Tướng… à không, vương tử?

Dương Kích: Ừ.

Dương Kích thầm nghĩ…

Không rõ vì sao sau khi Dương Quan chết, nội tâm của hắn trở nên lặng lẽ, không còn tiếng động nữa.

Hai người thong thả đi dọc doanh trại. Dương Kích lên tiếng vào thẳng vấn đề: Ta báo thù cho mẹ.

Mẹ ruột của Dương Kích là công chúa Đào thị bị Dương Dụ bắt về, sau khi sinh con không lâu thì bị chính thất bắt nạt đến chết.

Trương Dẫn Tố gật đầu: Khi công chúa qua đời, tướng quân bao nhiêu tuổi?

Dương Kích: Sáu, bảy tuổi gì đó.

Trương Dẫn Tố thoáng dao động. Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi còn chưa hiểu chuyện đã có thể đeo nỗi hận thâm sâu tới vậy? Hận tới nỗi không màng quốc gia thiên hạ, không màng huynh đệ ruột thịt để sang xứ khác làm vương tử? Hắn ta liên lạc với Đào thị bằng cách nào? Chứng minh thân phận với Đào thị bằng cách nào?

Nếu là mình có làm được không? Rất khó nói. Trương gia nhà dòng dõi nhà nho, chủ mẫu muốn củng cố địa vị của mình thường giao con cho nhũ mẫu nuôi. Dung mạo của mẫu thân trong ký ức của Trương Dẫn Tố rất mơ hồ, chỉ vào những dịp lễ tiệc mới nói chuyện đôi câu.

Trương Dẫn Tố: Tại sao… Đào thị biết tướng quân là vương tử lưu lạc bên ngoài?

Không đúng, rất bất thường. Dường như còn có một người ẩn mình giữa Dương Kích và Đào thị nữa.

Dương Kích nói lần trước bị Lý Dung phái đi đánh trận, hắn thua trận bị Đào thị bắt về. Đối phương thấy mặt mũi hắn giống người cùng tộc bèn hỏi thêm mấy câu, cuối cùng xác định được thân phận của mẫu thân hắn.

Nghe sự trùng hợp này giống như nhân quả tuần hoàn, nhưng ngẫm lại mới thấy vô vàn lỗ hổng.

Y đang nghĩ xem phải hỏi thế nào mới không làm Dương Kích nghi ngờ, chợt tiếng của Liễu Chí chen ngang: Tỷ tỷ ta thì sao?

Dương Kích nhìn Liễu Chí ở phía xa: Ta không biết.

Ngay sau đó, không ai kịp nhìn chuyện gì xảy ra thì Dương Kích đã bay ra ngoài, như thể bị một hòn đá khổng lồ không ai thấy đánh bay vậy. Thị vệ chạy ra cứu Dương Kích, Trương Dẫn Tố thì nhào về phía Liễu Chí, ngăn cản nó làm gì tiếp.



Không thể giết Dương Kích. Chắc chắn không chỉ mình hắn là nội gián, giết Dương Kích, manh mối cũng đứt đoạn.

Y trấn an Liễu Chí, nói nhỏ: Ngươi có cần cơ thể này nữa không?!

Liễu Chí gần tới giới hạn rồi, mỗi lần dùng sức mạnh ô uế, cơ thể nó sẽ phân hủy mạnh hơn. Cú tấn công vừa rồi đã khiến bàn tay phải của nó tan ra rồi.

Liễu Chí cười khẩy: Ta không sợ chết.

Trương Dẫn Tố: Ngươi mà chết thì ta sống được sao?

Ý y là Đào thị sẽ nghi ngờ y vì sự khác thường của Liễu Chí, nhưng hiển nhiên nó đã hiểu lầm, đôi mắt đục ngầu nhìn y xoay không ngừng, trông có vẻ rất vui, chỉ thiếu vẫy đuôi nữa thôi.

Dương Kích được thị vệ đỡ dậy. Vẫn may, vì có chuyện Liễu Ô phân tâm nên hắn không nghi ngờ Liễu Chí.

Đêm nay Đào thị định tiếp tục tấn công suốt đêm, tướng lĩnh tộc Đào thị gọi hắn đi bàn chuyện. Nhưng Dương Kích vẫn nói nốt những lời còn dở với Trương Dẫn Tố.

Dương Kích: Ta sẽ trọng dụng ngươi. Địa vị của ta ở tộc Đào thị không cao như ngươi tưởng tượng đâu.

Hắn là vương tử được đón về, mấy đại tướng trong tộc chỉ coi hắn là một biểu tượng, muốn hắn khích lệ lòng quân. Thực chất trong số đó cũng có những người không quan tâm hắn có thực sự là vương tử không.

Dương Kích cần trợ thủ. Như Lý Dung khi vừa lật đổ Lý Miên năm xưa, hắn cần Trương Dẫn Tố.



Sau khi nghe tin về Dương Quan, Xuân Y chóng cả mặt. Hắn cũng là người từng trải rồi mà nghe tin này xong cũng phải choáng váng.

Giờ thì chẳng lấy lòng được bên nào, không bị Dương gia liên lụy là may rồi chứ nói chi đến lập công.

A Phiếm đến ải Trường Xà Cốc truyền tin cho Lý Hàn, tới tận khuya mới về. Nhiều ngày bôn ba khiến khuôn mặt trong trẻo của y trở nên sắc bén hơn, không còn âm u nữa.

Lý Hàn biết tin, phản ứng không khác Xuân Y là bao, đều suýt nổi điên. Lúc này, việc Xuân Y và Liễu Ô tự ý điều binh ra ngoài đã chẳng đáng là gì nữa.

Đào thị định đào hầm vào thành không hề bình thường, đất cát khó đào hầm, Đào thị lại không thạo việc xây dựng. Phán đoán của Lý Hàn giống Trương Dẫn Tố, đều nghĩ rằng tộc Đào thị đang tung tin giả để kiểm tra phe mình có nội gián không, và phân tán binh lực thủ thành.

Nếu Lý Hàn chia binh ra đề phòng đường hầm thì không chỉ phân tán binh lực quý giá, mà chẳng khác nào cho Đào thị biết họ có cài nội gián. Khi đó, hoàn cảnh Trương Dẫn Tố vừa gia nhập sẽ trở nên nguy hiểm.

Kế một tên hai đích, đúng là đa mưu túc trí.

Liễu Ô đưa nước sạch cho A Phiếm. Đại Mạc thiếu nguồn nước, y đưa thư qua lại, hai cánh môi đều hơi nứt nẻ.

A Phiếm hỏi: Nữ công tử định đi đâu?

Dương Quan đã chết, Xuân Y ở bên ngoài tìm người cũng vô nghĩa, có lẽ hắn sẽ quay về ải Trường Xà Cốc, còn Liễu Ô…

Nếu cô muốn đi, A Phiếm có thể nghĩ cách đưa cô đến gần doanh trại Đào thị, còn nếu muốn quay về thì về cùng bọn họ.

Cô lắc đầu, không trả lời. Đây cũng là chuyện thường tình, nghe tin bất ngờ như thế, ai cũng rất khó lựa chọn ngay giữa tình và nghĩa. Nhưng Liễu Ô hy vọng A Phiếm có thể gửi một tín vật cho Dương Kích giúp, đó là túi thơm của cô.

Liễu Ô hy vọng Dương Kích thấy túi thơm này sẽ quay trở về.

Đêm khuya.



A Phiếm chải mái tóc dài vương đầy cát, nghĩ hồi, y quả quyết cầm dao cắt ngắn tới dưới tai.

Tiếng Xuân Y vang lên phía sau: Làm gì đấy? Ngươi điên à? Mái tóc đang đẹp…

A Phiếm ném bó tóc xuống, người kia bèn nhặt một nhúm lên nhét vào tay áo.

A Phiếm: Cắt thế đi lại trong sa mạc cho tiện, vả sau này cũng mọc dài lại mà.

A Phiếm: Tiên sinh đi nghỉ đi, ta đi giúp nữ công tử một chuyến, xem có cách nào đưa đồ cho công tử không.

Xuân Y biết y mệt rồi. Người của tộc Đài thị cũng khó mà bôn ba từ sáng tới khuya, vượt qua sa mạc để đưa tin như thế.

Xuân Y: Mai rồi đi cũng được.

A Phiếm cẩn thận cất túi thơm vào tay áo: Biết đâu Dương Kích thấy nó, mai sẽ trở về.

Y nhảy lên ngựa xuất phát. Sa mạc đêm trăng, bụi bay nhè nhẹ. A Phiếm chợt nghe tiếng vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn, là Xuân Y… Người kia không nỡ để y đi về một mình, bèn đi theo.

Hai con ngựa chạy qua ranh giới giữa ánh trăng và bóng đêm, túi thơm trong lòng y tỏa hương suốt dọc đường.



Liễu Chí đang ngủ, người nó mềm oặt xuống, bóng đen như nước chảy ra khắp nơi từ chiếc túi rách. Cái chi chảy về phía Trương Dẫn Tố như dòng suối nhỏ tìm đến hơi ấm.

Ý thức của nó văng vẳng trong đầu Trương Dẫn Tố: Bao giờ chúng ta mới về?

Trương Dẫn Tố: Nhớ nhà rồi à?

Liễu Chí: Không tìm thấy tên nội gián kia thì chúng ta chưa về được, đúng không?

Trương Dẫn Tố: Không, về được chứ. Tìm được thì tìm, không được thì cho người khác đến tìm.

Trước đây y rất cố chấp với mấy thứ này, nhất định phải điều tra cho ra ngô ra khoai mới chịu thôi. Vì phụ thân dạy y như thế, đám con cháu nhà quan cũng làm vậy.

Sau khi gặp Liễu Chí, y lại nghĩ thật ra con người chẳng khác gì ô uế, đều có rất nhiều dáng vẻ. Có Thừa tướng bày mưu tính kế nhưng yêu thương thê tử, cũng có Ngự hoàng trông thì vô tình nhưng thực chất rất đơn thuần.

Con người khoác lớp da nên rất khó nhìn rõ bản chất, thật sự không cần thiết phải cố chấp với những điều mình tin tưởng đến vậy.

Trương Dẫn Tố nghĩ, nếu không tìm được…

Nếu không tìm được, y sẽ đưa Liễu Chí về. Quay về lầu Bắc âm u kia trước khi cơ thể này hoàn toàn sụp đổ.

Đột nhiên, y nghe thấy tiếng đàn. A Phiếm đến.

Y rất ngạc nhiên. Truyền tin qua sa mạc ngày đêm rất tốn sức, không biết vì sao y vội vàng đưa tin như vậy. Trương Dẫn Tố đắp chăn cho Liễu Chí, ra ngoài gặp y.

Diện mạo của A Phiếm làm y giật mình. Mái tóc dài đến eo của người nọ nay ngắn tới tận tai, A Phiếm nói mình tự cắt để đi lại trong sa mạc cho tiện. A Phiếm cũng chỉ gửi Trương Dẫn Tố một túi thơm, bảo là Liễu Ô gửi Dương Kích.

Trương Dẫn Tố lo lắng: Ngươi chịu được đến khi về chứ?

A Phiếm: Tiên sinh đi cùng ta, đang đợi ở ốc đảo phía xa.



Có lẽ vì ngại ngùng nên Xuân Y không lại gần.

A Phiếm: Công tử, ta muốn nói với công tử vài lời.

Y quỳ lạy, dập đầu với Trương Dẫn Tố ba lần. Trương Dẫn Tố không kịp phản ứng, mãi sau mới dìu y dậy.

A Phiếm: Ta đến từ biệt công tử.

Trương Dẫn Tố ngẩn ra, sau đó thấu hiểu cười khổ: Cũng tốt, gửi gắm ngươi cho huynh ấy, huynh ấy có thể chăm sóc ngươi thật tốt.

A Phiếm lại lạy y rồi mới rời đi, nhanh chóng chìm vào bóng đêm.

Trương Dẫn Tố cầm túi thơm về doanh trại. Y đang nghĩ cách làm sao để lẳng lặng đưa nó tới chỗ Dương Kích thì đột nhiên, tiếng chim ưng chói tai vang lên… Đàn ưng tộc Đào thị đậu kín trên giá, không hiểu sao bầy chim được huấn luyện này kích động đến thế, như thể có thứ gì khác lạ trên người Trương Dẫn Tố.

Y ngẩn ra, túi thơm vô tình rơi xuống. Lập tức, bao nhiêu đôi mắt nhìn theo.

Y đang định kiểm tra thì hai tên lính Đào thị tới tìm, nói vương tử muốn bàn chuyện với y. Trương Dẫn Tố không từ chối được đành đi theo vào lều chính.



Xuân Y đợi bên ngoài rất lâu mới thấy A Phiếm cưỡi ngựa đi tới. Người nọ mỉm cười, hiếm khi mới thấy y vui vẻ như thế.

Xuân Y hỏi y có chuyện gì y cũng không nói, chỉ cười tủm tỉm. Hai người cùng đi về, định vào trong quan rồi nói sau.

Xuân Y tự giễu: Lần này về chẳng được việc gì, không lập công, có khi còn mất chức quan.

A Phiếm: Tiên sinh sợ à?

Xuân Y: Sợ ý, nếu ta không phải quốc sư, chắc chắn ngươi sẽ chọn sư đệ ta.

A Phiếm cúi đầu cười, vừa định nói với hắn thì tiếng ưng kêu chói tai vang lên trên trời, chúng nhào về phía họ như mưa lũ.

Đi cùng với bầy chim là vài toán binh của Đào thị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.