Thật ra đáp án rất rõ ràng. Hắn cũng nhận ra cơ thể Liễu Ô hơi phập phồng, muốn vạch trần chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.
Lý Dung: Muội làm đến tận bước này, thật sự rất giỏi.
Lý Dung: Muội giỏi giang từ nhỏ, đọc một lần là thuộc ngay cuốn sách Thái phó muốn kiểm tra, còn đoán được sẽ kiểm tra chỗ nào. Muội làm thơ cũng nhanh, viết sách luận cũng hay… có những người thông minh bẩm sinh vậy đấy.
Cô không chỉ thông minh mà còn khiến những người xung quanh cũng có vẻ thông minh hơn, ví dụ như cô uyển chuyển nhắc nhở bài sai cho hắn, khiến Lý Dung cảm giác như chính mình nghĩ ra những chỗ ấy…
Người thông minh hiếm khi tinh tế, cũng vì thế mà càng thêm cuốn hút.
Lý Dung: Muội thông minh nhường ấy, sao lại chọn hắn?
Lý Dung: Khi trong cung ám chỉ muội đợi chỉ ban hôn, muội nên tỏ rõ tình cảm với trẫm… Tại sao muội không nói không rằng mà cứ chọn hắn như vậy? Chỉ cần muội nói với trẫm một câu rằng muội không bằng lòng, trẫm cũng sẽ không mơ mộng hão huyền.
Lý Dung: Muội nghĩ trẫm sẽ giáng tội Liễu gia vì muội từ chối sao?
Lý Dung cười khổ: …Đau lòng thật đấy.
Hắn không nói rõ được mình đi tới nước này từ khi nào… Từ khi Lý Miên hạ lệnh không cho người cùng trang lứa vào cung chơi cùng, hắn rất nhớ Liễu Ô. Nửa năm sau, hắn đã quen những ngày một thân một mình, trái lại thành ra không nhớ nữa.
Nhưng sau đó, hắn lật đổ Lý Miên, nắm giữ quyền hành. Đột nhiên, Lý Dung cảm giác mình có thể giành được mọi thứ, giống như đứa trẻ bị cha mẹ kiểm soát tiền tiêu vặt, không cho mua đồ linh tinh bỗng có ngàn vàng trong tay, muốn mua hết những gì trước đây không có.
Hắn tặng cho Liễu phủ rất nhiều đồ, sách cổ quý hiếm, tranh chữ, tác phẩm của danh gia… Tuy không nói là tặng Liễu Ô, nhưng cô hiểu.
Hắn cứ nghĩ rằng cô nhận rồi là cũng có ý với hắn. Sau này Trương Dẫn Tố nói với hắn, những thứ đó ở trong nhà kho của Liễu phủ, chưa từng được mở ra.
Vì hắn là Ngự hoàng, đồ hắn cho không thể trả, không thể chối, chỉ có thể cất vào trong kho, coi như chưa từng nhận.
Lý Dung bật cười: Phải, muội là con của ông ta, khôn khéo hệt như cha vậy. Nhưng trẫm và muội cùng nhau trưởng thành, muội nhất định phải dùng sự khôn khéo đó với trẫm sao?
Hắn muốn xé tan vẻ ngoài khôn khéo, mổ xẻ cô ra xem tại sao cô lại chọn người kia? Không công danh, không địa vị, chỉ là con thứ do tỳ nữ sinh ra…
…Một nỗi nhục to lớn.
Cuối cùng, nỗi nhục lớn khủng khiếp ấy đã bốc cháy vào ngày hôm đó.
Hắn buông bỏ tôn nghiêm mà mình không thể buông bỏ, giáp mặt cầu xin người kia để lại cho hắn một cái tên để nhớ… Nhưng, câu trả lời của Dương Kích chỉ là một chữ “Không”.
Không có nhượng bộ hay cơ hội xoay chuyển, không có lời an ủi nào để hắn dễ chịu hơn… Đơn giản thẳng thắn, sắc bén rõ ràng.
Có lẽ cô thích chính sự sắc bén ấy.
Người khôn khéo vốn nên dựa vào người sắc bén, vậy mới yên ổn được.
Lý Dung nhìn cô. Đột nhiên, hắn nghe thấy Liễu Ô nói nhỏ.
Liễu Ô: Giết ta, mọi việc chấm dứt tại đây.
Lý Dung cười, từ từ rút dao: Đây không phải chuyện muội quyết định được, Nam Phật. Trẫm mới là người có quyền quyết định.
…
Một bóng đen nhanh chóng bay qua rìa những con đường, vươn dài tới con đường bị phong tỏa.
Nó nhanh vô cùng… Cái bóng bị kéo dài như sợi tơ, dường như gió thổi qua là có thể đứt ngay. Có cảm nhận được người kia ở phía trước, nếu tìm thấy Trương Dẫn Tố, nó sẽ tìm được Liễu Ô.
Phía bên kia, Trương Dẫn Tố cũng cảm nhận được nó. Nhưng Liễu Chí tới đây gần như không có tác dụng gì, về công hay tư, y đều không thể để nó lại gần Ngự hoàng.
Trương Dẫn Tố dặn Dương Kích bình tĩnh, dù có chuyện gì cũng không được kích động, sau đó chạy đi ngăn cản Liễu Chí.
Trương Dẫn Tố: Ngươi mau quay về đi! Đạo giả của đạo Xá Uy ở trong đám hộ vệ kia, ngươi không lại gần được đâu!
Liễu Chí: Ngươi nghĩ cách ném ta qua đó, ta ăn luôn tên kia!
Trương Dẫn Tố: Ngươi làm loạn nữa là ta giận đấy!
Liễu Chí: Ngươi giận đi, giận đi, giận… Á Á Á!
Liễu Chí thét lên vì bị con dao dán bùa đánh trúng, nó không còn sức vươn dài nữa, bắn về Liễu phủ.
Liễu phủ rất yên tĩnh. Hôm nay gần như không còn ai ở nhà mà ra ngoài đưa tang cả, Liễu Chí mắng mỏ, bay lòng vòng trong lầu Bắc.
Bỗng nhiên, nó nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người kia không đứng trên lối đi mà đứng dưới tàn cây, như thể sợ người khác trông thấy.
Liễu Chí biến ra Liễu công tử, đi lên hỏi: Sao ngươi lại ở đây?
Ngươi kia không đáp lại mà chỉ nhìn “hắn”, khẽ cười. Sau đó, Liễu Chí nhận ra, nơi hắn ta nhìn là bản thể của mình.
…
Trương Dẫn Tố đuổi Liễu Chí đi, quay lại chỗ Dương Kích. Nam nhân căng thẳng siết chặt tay, lòng bàn tay rỉ máu.
Trương Dẫn Tố: Huynh không được đi ra. Nhất định Thừa tướng có chuẩn bị trước rồi…
Dương Kích: Còn cách nào nữa ư?
Trương Dẫn Tố: Ngự hoàng tới đây là việc trái quy củ lễ nghi, cản đội đưa tang giữa ban ngày ban mặt, chắc chắn sẽ có người trong cung ngăn cản.
Dứt lời, một toán người khác chạy tới từ phía xa. Người đến xuống ngựa, đều là những lão thần trong triều tới xin bệ hạ hồi cung.
Trọng thần lục bộ ở đây, nhìn Lý Dung đứng cạnh quan tài chuẩn bị rút dao.
Lý Dung cười khẩy. Hai ngỗ tác đi ra từ đoàn người bên hắn, tới cạnh quan tài.
Lý Dung: Trẫm lo bệnh của Liễu Nam Phật là chứng chết giả, bị chôn oan, nên cố ý dẫn hai ngỗ tác tới khám nghiệm.
Liễu Thừa tướng: Ngự hoàng, xin hãy tôn trọng người đã khuất.
Lý Dung: Phải. Nếu đúng là đã chết thì không nên quấy rầy thật.
Lý Dung: Đại thần lục bộ đều có mặt, Thừa tướng xem nên nhờ ngỗ tác khám nghiệm trước mặt mọi người hay là cho trẫm nhìn một mình thì hơn?
Hai bên giằng co uy hiếp lẫn nhau, cuối cùng kết thúc trước sự lùi bước của Thừa tướng… Ông nhìn các đồng liêu, đại thần văn võ cùng lùi lại. Hai ngỗ tác kia cũng lui xuống.
Ngay khi Lý Dung lại gần quan tài lần nữa, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, một toán lính khoác giáp sắt choàng áo trắng cưỡi ngựa đến, người dẫn đầu là trưởng công tử của phủ tướng quân, Dương Quan.
Dương Quan: Thần vâng lệnh cha đến đưa tang. Phụ thân là Viễn Uy tướng quân đã hứa chuyện hôn nhân cho gia đệ với Liễu phủ, tiếc rằng chưa thành mà đệ muội đã đi xa. Ngự hoàng đến đưa tiễn làm Dương phủ cảm kích khôn nguôi, kính mong Ngự hoàng giữ gìn sức khỏe, đừng đau buồn quá.
Dương Kích kinh ngạc nhìn huynh trưởng. Không ngờ rằng Dương Kích sẽ ra chặn đường thay mặt phủ tướng quân.
Lý Dung khẽ cười: Hứa chuyện hôn nhân? Lúc nào? Giấy định thân đâu?
Dương Quan: …Thời gian gấp gáp vẫn chưa kịp chuẩn bị. Huống chi, dòng dõi nhà tướng xưa nay không thích nghi lễ rườm rà.
Lý Dung: Chuyện lớn nhường này mà chưa nghe Viễn Uy tướng quân nhắc đến câu nào. Phái ngượi đến phủ tướng quân hỏi xem.
Dương Quan: Ngự hoàng lượng thứ. Cha thần bệnh nặng đêm qua, hôn mê bất tỉnh. Đợi khi phụ thần khỏe lại…
Lý Dung ngắt lời: Tướng quân Dương Quan có dám thề độc không?
Lý Dung: Đại thần lục bộ ở đây, người của Dương phủ cũng ở đây, thề độc trước tất cả mọi người bằng tính mạng của toàn bộ Dương gia, rằng những gì ngươi nói là sự thật.
Dương Quan im lặng, không thể thề độc như vậy.
Lý Dung lệnh Dương Quan lui xuống. Lần này, không ai cản được hắn nữa.
Lý Dung: Nhìn đi, họ đều ngăn cản rồi. Văn thần, võ tướng, đám người này muốn ngăn cản gì cũng được, chỉ không ngăn được trẫm.
Liễu Ô: Giết ta đi.
Lý Dung: Đúng, phải giết muội chứ. Muội sống ngày nào, nỗi nhục của trẫm hãy còn ngày đó. Không chỉ giết muội, trẫm còn phải cấm người khác nhắc đến tên muội, để Liễu Ô hoàn toàn biến mất.
Hắn rút dao, nhắm vào cổ Liễu Ô. Mũi dao rục rịch đâm xuống.
Chợt, một bàn tay trắng nõn nắm lấy thân dao, muốn kéo về phía cổ mình. Lý Dung siết chặt cán dao, không cho cô làm vậy.
Liễu Ô mở mắt nhìn hắn, đôi mắt như khói sóng chứa đựng nụ cười tuyệt vọng.
Lý Dung: …Muội sợ trẫm.
Liễu Ô gật đầu.
Lý Dung: Từ lúc nào?
Liễu Ô: Ngay từ đầu.
Ngay từ đầu cô đã biết hắn là người không thể lại gần, không thể nương tựa.
Không có thanh mai trúc mã, trẻ con vô tư nào cả. Ngay từ đầu, sự bầu bạn của cô chỉ là một thần nữ dè dặt không chọc giận hoàng tử mà thôi.
Từ khi bắt đầu, cô chưa từng nghĩ đến hắn.
Lý Dung bật cười, hơi giơ cao mũi dao. Như nhận ra rằng mọi thứ sắp kết thúc, Liễu Ô buông tay thả con dao, cánh tay rũ xuống.
Lý Dung: Muội thích hắn, thích tới vậy, đến nỗi không cần mạng sống.
Con dao đâm xuống.
Con dao không đâm trúng cô, chỉ rơi xuống cạnh tay.
Lý Dung: Thế thì cứ tiếp tục thích đi.
Lý Dung: …Trẫm quay về một mình cũng được. Trẫm, đã quen một mình rồi.
Hắn để lại con dao cho Liễu Ô, sai người đóng quan tài, cho đội đưa tang đi.
Mọi việc đã chấm dứt.
…
Trương Dẫn Tố mệt mỏi về Liễu phủ, ngồi xuống rồi, y mới phát hiện người ướt sũng mồ hôi lạnh.
Vào thời khắc cuối cùng, người kia chọn buông tay. Rất khó để nói rằng đó là lựa chọn của hắn sau khi suy nghĩ kĩ càng hay chỉ vì lúc đó không nỡ.
Ít nhất là chuyện này đã kết thúc với một kết quả tốt, không trở nên quá thảm thiết…
Chắc sau này hắn sẽ truy cứu nhỉ? Mình, tướng quân, Thừa tướng… đều không thoát, nhưng đó đều là chuyện sau này.
Y cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Bao nhiêu thăng trầm từ khi quen biết Liễu Chí khiến y cảm thấy chẳng còn chuyện gì đáng phải nôn nóng trên đời nữa.
Trương Dẫn Tố: Mấy hôm nữa, có lẽ Dương Kích sẽ đón Liễu Ô đi. Không biết bọn họ sẽ đi đâu…
Không ai trả lời.
Tiếng nói chưa từng ngừng lại trước kia không còn nữa, căn phòng yên tĩnh lạ kỳ. Lúc này Trương Dẫn Tố mới nhận ra vấn đề, y đứng dậy tới lầu Bắc, tìm khắp từ trong ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]