Thẩm Thiên Ngạo đen mặt trở về, hiển nhiên tâm tình rất không vui vẻ.
“Tôi hôn mê bao lâu?” Thẩm Thiên Ngạo hỏi.
Hàn Khiêm nói, “Một ngày rưỡi.”
Hoá ra mình đã hôn mê một ngày rưỡi, chắc hẳn trong lúc mình mất tích Long sốt ruột muốn chết rồi.
Ánh mắt chạm đến đồ ăn ở một bên, bụng bỗng nhiên rột rột kêu lên.
“Tôi muốn ăn cơm.” Thẩm Thiên Ngạo nói.
Hàn Khiêm đặt một đĩa rau xào hơi quá lửa lên bàn, “Cơm ở trong nồi cơm điện, bát ở bên cạnh, tự xới đi.”
Thẩm Thiên Ngạo ghét bỏ nhìn thoáng qua đồ ăn, “Đây là cho người ăn à?”
Hàn Khiêm cũng chẳng vui vẻ gì, đây không phải là chửi người ta sao, không phải cho người ăn vậy Hàn Khiêm đang ăn cơm coi là cái gì.
Nói thật, nếu không phải nghĩ đến cái đồng hồ kia, ngay từ lúc hắn ta tỉnh lại Hàn Khiêm đã đuổi thẳng rồi, chẳng ai vui vẻ gì đi hầu hạ hắn cả.
“Không ăn tôi ăn.” Hàn Khiêm nói.
Thẩm Thiên Ngạo hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Khiêm, “Tôi muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, tôi đã lâu chưa ăn cơm, cần phải ăn đồ ăn lỏng.”
“Trong nồi có cháo, trong tủ có dưa muối.” Hàn Khiêm đặt bát xuống quay đi múc một chén cháo.
Đột nhiên tốt như vậy, còn bới cơm cho hắn? Thẩm Thiên Ngạo trong lòng cười lạnh một tiếng, vươn hai tay tự nhiên đón bát đũa trong tay Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm không chớp mắt, nhìn thoáng qua hắn.
Hai tay cứ vươn ra như vậy cứng ngắc giữa không trung.
“Mẹ, nên ăn cơm.” Hàn Khiêm bưng bát vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-van-tan-lang-hao-mon-tong-tai-ai-thuong-nga/209749/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.