Editor: Hồng Trúc Bây giờ sợ rằng anh ta vẫn còn đang an ủi con người dối trá kia! "Đường Dĩ Phi, cô không thể tháo xuống được!" Âu Dương thấy sắc mặt cô không thay đổi, dường như không thèm quan tâm đến lời nói của anh, bất đắc dĩ lắc đầu, ra lệnh đuổi khách. "Anh không tháo xuống, tôi sẽ không đi!" Đường Dĩ Phi ngang ngược đứng lên, lúc này nếu như cô đi ra ngoài sẽ bị nhóm người chú Trương lôi về, sau đó liên tiếp mấy ngày liền sẽ không được ra ngoài. Cô không có ngu như vậy. "Thế nhưng..." Âu Dương vừa định nói gì đó, lúc này cửa phòng bệnh bị người khác mở ra, khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú của Long Thiếu Tôn đột nhiên xuất hiện, hai chân thon dài bước vào trong phòng, ngay lập tức toàn bộ không gian trong phòng liền trở nên chật hẹp. Đường Dĩ Phi không thể tin được, mở to hai mắt! Sao anh ta lại đến? Không phải anh ta đang làm việc ở công ty? Hoặc là đang an ủi cái cô tổng giám Giang kinh tởm kia sao? "Học muội Đường, em chạy trốn nhanh thật!" Anh một tiếng trách cứ cũng không có, trong lời nói lại toát ra vẻ vô cùng thân mật. Da đầu Âu Dương run lên, khóe mắt không kiềm chế được giật giật. Quả thực một khi Đại thiếu gia Long đã phát điên lên thì không người nào có thể sánh bằng! Mái tóc trên trán loe hoe giống như vừa bị gió thổi, nhưng lại không hề ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài tuấn tú của anh ta. Một bộ âu phục Hermes màu xanh đậm bao quanh thân hình cường tráng của người đàn ông, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân toát ra vẻ cao quý không ai sánh bằng, trong giây phút đó, anh thật sự là quá chói mắt. Đường Dĩ Phi giơ tay che ánh sáng trước mắt, nheo mắt lại, nhìn anh ta. Anh ta thật sự là đẹp trai quá mức, thế cho nên cô không còn nhìn rõ những người khác. "Đại thiếu, cậu đến đây xem, Đường Dĩ Phi muốn tháo bột, tôi khuyên bao nhiêu cũng không được..." Lúc này Âu Dương cũng vừa phản ứng kịp, vội vàng đi lại gần Long Thiếu Tôn chào hỏi, người kia vừa nghe anh báo cáo, lại đang nghĩ về bộ dạng nghịch ngợm của cô lúc nãy, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Năm năm, cái tính bướng bỉnh của cô vẫn không thay đổi tí nào! "Bác sĩ Âu Dương, anh không cần dài dòng, tháo xuống nhanh cho tôi!" Sau một hồi ngỡ ngàng nhìn Long Thiếu Tôn, Đường Dĩ Phi khôi phục lại như cũ, hét với Âu Dương. Được, thật đúng là ngang bướng, cái bà cô này thật khó hầu hạ. Âu Dương khó xử, không biết phải làm sao, hai mắt nhìn Long Thiếu Tôn cầu cứu. "Được, vậy thì tháo đi." Ai ngờ người đàn ông này lại thốt ra câu nói như vậy! Cưng chiều phụ nữ cũng phải có mức độ chứ? "Đại thiếu? Cánh tay tiểu thư Đường vẫn còn tồn tại vết thương cũ, bây giờ không thể tháo xuống được!" Âu Dương nghĩ thầm, rốt cuộc hai người này mâu thuẫn cái gì? Thế nhưng lại không giống! Xem cách Đại thiếu cười khiến người khác phải sởn gai ốc, Âu Dương cũng không biết rốt cuộc mình có nên làm theo không! "Cô ấy muốn tháo thì tháo đi, trời nóng như thế băng bó như vậy rất khó chịu." Ôi chao, gì đây? Anh ta mà lại chu đáo thế này ư? Đường Dĩ Phi nhìn anh hồ nghi, thấy sắc mặt anh vẫn không khác gì, vẫn lạnh lùng như cũ, liền cảm thấy buồn bực. Thật ra là cô chỉ muốn dành nhiều thời gian ở đây, không muốn sẽ trở về nhanh như vậy, cho nên mới cố ý gặp bác sĩ Âu Dương phiền phức này. Bây giờ nếu như tháo bột, cô sẽ không có lý do nào để ở lại chỗ này! Âu Dương thở dài, bước chân nặng nề đi về phía cửa, chỉ là chưa kịp bước chân ra ngoài, đã bị ai đó gọi lại. "Bác sĩ Âu Dương, cái kia... Tôi cảm thấy hay là đừng tháo nữa!" Vừa nói xong liền nhìn thấy khóe mắt Long Thiếu Tôn lóe lên ý cười, Đường Dĩ Phi thật muốn cắn lưỡi tự sát. "..." Bác sĩ Âu Dương không còn gì để nói. Đây chính là lạt mềm buộc chặt sao? ~Hết chương 127~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]