Editor: Hồng Trúc
Anh im tiếng đúng lúc, đôi mắt sâu không lường được nhìn như vô hại lại giấu diếm sự cuộn trào mãnh liệt, ánh mắt sáng quắc lên nhìn chằm chằm gò má của cô, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô ửng hồng không bình thường.
“Cô bị bệnh?” Giọng nói của Long Thiếu Tôn bỗng trở nên khẩn trương, đôi chân thon dài vượt qua ghế ngồi, thân hình cao lớn lập tức bao cô lại.
Người đàn ông khom người xuống theo thói quen, giơ tay lên vừa muốn đặt lên cái trán của cô, đã bị cô lạnh lùng né tránh.
“Về việc Muse giao cho tôi thu xếp, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước.” Cô bỗng nhiên dịch người, lướt qua thân thể của anh liền muốn rời đi.
Chỉ là…
Chỗ cỗ tay căng thẳng, cả người không kịp phòng bị, bất ngờ bị anh tóm trở lại một lần nữa.
“Có bệnh thì phải trị!” Trong con mắt đen của người đàn ông nhuộm một nét không rõ tức giận. Thấy vậy, Đường Dĩ Phi muốn cười.
“Tôi biết, cám ơn tổng giám đốc quan tâm.”
Cô nhàn nhạt liếc anh một cái, muốn rút tay của mình ra khỏi tay anh, không ngờ anh lại càng nắm chặt, Đường Dĩ Phi bị đau, nhíu mày: “Tôi còn phải làm việc, sẽ không quấy rầy ngài.”
Thấy cô chống cự chính mình, Long Thiếu Tôn trở nên tức giận, bỗng nhiên bá đạo nắm chặt tay, đưa thân thể nhỏ yếu của cô ôm vào trong lòng.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến cô trở tay không kịp, phải mất mấy giây sau đó Đường Dĩ Phi mới dùng toàn lực giãy dụa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-van-hao-mon-boss-lanh-lung-hung-hang-yeu/531609/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.