Trên hành lang của bệnh viện, ông chủ và Long Thiếu Tôn đi vào để xem vết phỏng, bỏ lại hai cô gái ngồi chờ kết quả ở bên ngoài.
“Cậu đừng có khác như đám tang vậy, học trưởng sẽ không chết đâu!”
Lâm Khả nhìn thấy dáng vẻ lã chã chực khóc (đại loại là sắp khóc =.=) của Đường Dĩ Phi thì lập tức tức giận, hung tợn trừng mắt liếc cô.
“Cậu không lo lắng sao?”
Đường Dĩ Phi cũng tức giận, thở phì phò đáp lại cô.
“Tôi lo lắng cái rắm, học trưởng nhiều nhất thì cũng chỉ bị phỏng thôi, tịnh dưỡng một thời gian là tốt rồi, học trưởng vì bảo vệ cậu, nếu cậu cảm thấy áy náy thì về sau hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt, một ngày ba bữa đều giao hết cho cậu....”
Lâm Khả tự nhiên nói ra rất nhiều thứ, mà một chữ Đường Dĩ Phi cũng nghe không vào, cứ bất an không yên trong lòng, rong đầu toàn là khoảng khắc anh ôm chặt cô, đáy mắt không che dấu sự lo lắng.
Lớn như vậy rồi, chưa từng có người nào quan tâm cô như vậy cả!
Chẳng qua anh chỉ là bạn trai của cô hơn nữa bọn họ còn nhất định phái chia tay nhau, không tính đến cảm giác quen thuộc kia, vậy mà anh còn có thể vì cô....
Đường Dĩ Phi không thể tin được, anh có thể tay không nhào tới như vậy.
Có thể là Lâm Khả nói không sai, nếu anh có chuyện ngoài ý muốn gì, cô nhất định sẽ áy náy đến chết!
“Này, cậu có lo lắng vớ vẩn đi nữa thì cũng vô dụng thôi, không phải là bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-van-hao-mon-boss-lanh-lung-hung-hang-yeu/531543/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.