Người nói, là Mạc Duẫn Sâm.
“Tôi còn có việc, cậu muốn đi thì tự đi!” Đường Dĩ Phi chưa từng có sắc mặt tốt với anh ta, cầm túi, đứng lên.
“Tránh ra.”
Mạc Dĩnh Sâm nghe vậy, thân thể ngồi càng thêm thẳng tắp, khóe môi nhếch lên một độ cong như có như không, ánh nắng mặt trời mùa thu rơi trên người anh, làm tăng thêm một phần phóng khoáng ngông nghênh.
“Bạn học Mạc, phiền cậu nhường một chút, tôi muốn về nhà, không rảnh đi dạo chợ đêm với cậu!”
“Tôi đưa cậu về nhà?” Khóe miệng cười càng thêm tà ác.
Sao Đường Dĩ Phi lại không biết tâm tư nhỏ của anh chứ?
Không phải muốn người khác hiểu nhầm mói quan hệ giữa hai người bọn họ làm cho cô không còn cách nào đặt chân ở Ngọc Hòa sao?
“Bạn học Mạc, đầu óc cậu nghĩ gì tôi biết, cậu không cần trả đũa tôi khắp nơi vì chuyện kia, tôi không đáng để cậu phí hết tâm tư đi đối phó.”
Mạc Dĩnh Sâm hơi hơi kinh ngạc, nụ cười ở khóe miệng có chút nhạt đi. “Ồ? Trong mắt cậu tôi là người như vậy sao?”
Đường Dĩ Phi không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt 'chẳng lẽ không đúng sao' liếc nhìn anh.
“Bạn học Đường, tôi nên nói là cậu ngu ngốc? Hay là quá ngây thơ? Tôi đang theo đuổi cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra?”
Thiếu niên biểu hiện ra dáng vẻ bị thương, lúc này trong phòng học không còn nhiều người, chỉ còn mấy bạn học đang trực nhật, cách khá xa, cũng không biết bọn họ đang nói gì.
“Ha ha...” Đường Dĩ Phi buồn cười nhìn hắn. “Bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-van-hao-mon-boss-lanh-lung-hung-hang-yeu/266152/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.