Edit: Nagi Maria
“Chủ tử, đừng tìm nữa, người cứ ngồi yên ở đây, Tiểu Quí Tử sẽ tìm thỏ nhỏ cho người” Tiểu Quí Tử thấy Nhiễm Trần đã có Thương Vũ bên cạnh chăm sóc, nên yên tâm đi bắt chú thỏ ‘đào phạm’
Từ ngày dùng thỏ con và kẹo hồ lô đường đổi lấy Thương Vũ, Úc Nhiễm Trần ngày nào cũng quấn lấy thỏ con không rời, lúc sờ sờ, lúc xoa xoa, lúc bóp bóp (:v),xong thì ôm hoài không thả.
Thỏ con thật sự nhịn không được nữa rồi a, từ tay hắn nhảy xuống đấy, trốn mất, Úc Nhiễm Trần chống cằm ngồi trên bàn, thở hừ hừ buồn bực.
Thương Vũ nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của hắn, không nhịn được mà khẽ cười.
Ở cạnh Úc Nhiễm Trần vài ngày, Thương Vũ phát hiện, bản thân chỉ biết được một mặt của Nhiễm Trần, hắn chỉ biết một Nhiễm Trần im lặng và ngoan ngoãn mà thôi.
Chính mình nói thích hắn, chính mình nói yêu hắn, nhưng ngay cả người mình thích, người mình yêu cũng không hiểu rõ. Nhưng chỉ cần một ánh mắt và nụ cười của hắn, chỉ cần một lần gặp mặt ở trên đường năm đó, hắn đã yêu hắn mất rồi.
Hiện giờ, hắn đã càng ngày càng thấy được, càng cảm nhận được một Úc Nhiễm Trần nguyên vẹn hơn, một người hiền diệu như hắn nhưng thật ra cũng rất bướng bỉnh, có lúc cũng vui vẻ mà cười to, đôi khi hắn cũng giận dỗi, còn bây giờ hắn lại rất đáng yêu khi chống cằm ngồi nghĩ cách bắt thỏ con.
Lúc đầu Thương Vũ chỉ nghĩ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-nhiem-tran/1961693/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.