Edit: Nagi Maria
Trở lại Lam điện, mấy tiểu thái giám thấy ta trở về cùng với một người… Họ kỳ quái nhìn ta, nhìn đến hai gương mặt có chút tương tự, nhưng mặt Tiểu Chiêu lại đẹp hơn rất nhiều, không hề nhiều sẹo như mặt ta. Mấy người họ nhìn mắt và môi, rồi mũi, nhìn rất lâu, nhưng không có hỏi gì cả. Ta khẽ cười, bảo họ ra ngoài, trong Lam Điện chỉ còn lại ta và Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu ngồi ở trên giường nhìn ta, ta biết hắn có nhiều chuyện rất muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ta biết vậy nhưng vẫn ngồi tại chỗ chờ.
Tiểu Chiêu đi đến trước mặt ta, nâng mặt ta lên, nước mắt liền tuôn rơn, ta nghĩ ta cũng muốn khóc, nhưng ta không thể khóc được. Thật kỳ lạ, một người hở chút là khóc như ta sao giờ lại không thể khóc được chứ, có phải ta tuyến lệ của ta bị cạn nước mắt rồi?
Ngón tay và lòng bàn tay của Tiểu Chiêu có những vết chai mỏng, đó là vết chai của người luyện võ khi cầm kiếm tạo thành. Tiểu Chiêu nhẹ nhàng sờ những vết sẹo trên mặt ta, sờ từng đường một, sau đó lại khóc ghê hơn trước. Chờ khi Tiểu Chiêu sờ xong hết rồi, thì hắn ôm ta thật chặt, như là tham lam hơi ấm từ trên người của ta vậy.
Nhưng ta thật không biết, thứ ấm áp này của ta, có còn hữu dụng với đệ ấy nữa không? Hẳn là vẫn còn, nhất định vẫn còn, nếu không, đệ ấy sẽ không ôm ta mà khóc nức nở như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-nhiem-tran/1961653/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.