Chương trước
Chương sau
Edit: Nagi Maria
Thật sự là đem ta doạ chết khiếp rồi, có thể nào hắn đã…, a, xem ra ta phải trốn thôi, mặc kệ hắn có phát hiện hay không, lòng ta đã nát rồi, ta thật sự bị chột dạ. Cho nên, hai ngày này ta nhất định phải nói với cha là ta muốn chu du sơn thuỷ.
Ta quay lại tẩm cung đưa thuốc cho cha “Hoàng thượng”
“Trần nhi, không có người ngoài đâu” Tử Quỷ phụ thân xấu xa cười, khi không có ai người đều bắt ta phải gọi là Tử Quỷ phụ thân.
“Vâng, Tử Quỷ phụ thân” Ta ngoan ngoãn đem dược đặt lên bàn.
“Trần nhi thật ngoan, ngày nào cũng mang thuốc bổ cho trẫm, may là cha ngươi không biết ngươi hằng ngày mang thuốc bổ cho ta, bằng không nhất định đem ngươi trừng trị” Ta rụt cổ lại.
“Con, con cũng có đưa thuốc cho cha mà” Hi vọng cha không nghe thấy, nếu không ta thảm rồi.
“Tiểu quỷ, ngươi đừng có xạo, sao thứ ngươi đưa ta không giống với Tử Quỷ chứ? Hai người tốt lắm, liên kết lại khi dễ ta sao? Đứa con trai này của ta, Lão tử thật không muốn sống nữa” Cha từ phía sau bức màn đi ra.
“Không, không… con đều đưa cho cả hai mà” Cha có khi nào đánh ta không a.
“Ngươi đó, đừng doạ hắn, trước kia còn nói ta không được doạ hắn, mà giờ xem người doạ hắn sợ đến mức nào kìa” Tử Quỷ phụ thân ôm cha vào lòng.
“Hừ, khi đó ta đâu có nghĩ hai người các ngươi sẽ liên thủ lại khi dễ Lão Tử ta chứ” Cha đỏ mặt.
“Tử Quỷ phụ thân…” Ta thật muốn hỏi “Người kia, người vừa mới ra khỏi đây, có thường xuyên vào cung không?”
“Sao vậy?” Cha kỳ quái hỏi.
“Không, không thường xuyên tiến cung, nhiều lắm là một năm một lần, lần này vì kế hoạch của chúng ta, các đại thần trong triều đều ngã bệnh, biên giới cũng không có sự việc gì, hắn chỉ lo lắng vào cung để hỏi một số chuyện thôi, không biết có việc cần hắn hỗ trợ hay không. Nói nhỏ này, tên tiểu tử này, trẫm cũng cho hạ độc hắn đấy, ha ha ha ha……”
Ta thờ phào một cái, may mắn, may mắn, trúng độc của Tử Quỷ phụ thân, hắn càng không thể vào cung. Ta cao hứng cười cười, nhìn hai người họ nói phải trở về thái y viện. Cha cùng Tử Quỷ phụ thân gật đầu, ta liền trở về.
“Tử Quỷ, ngươi nói xem, sao Trần nhi lại hỏi thăm đường chất (cháu ^^) của ngươi?
“Có thể nào hắn chính là người đó?”
“Cái đó, không được, Lão Tử muốn dẫn hắn rời khỏi đây”
“Thật là, ở địa bàn của ta thì ngươi sợ cái gì, cả nhi tử ta Tiểu Ô Quy còn không dám khi dễ Trần nhi của ngươi mà không phải sao?”
“Sớm biết chuyện này thì ta đã hạ độc hắn nặng một chút rồi! Tức chết ta rồi, ngươi xem nhi tử của ta đi, bị cái gì cũng không chịu nói, bị người khi dễ cũng không kêu một tiếng. Không được, Lão Tử nuốt không trôi cục tức này, nếu không có Trần nhi, Lão Tử đã sớm chết cháy rồi, Lão Tử càng không có cơ hội ở cùng ngươi đâu. Không được, Lão Tử phải thay nhi tử xả giận mới được.”
“Đừng khóc, ta biết ngươi đau lòng vì Trần nhi, nhưng mà, Trần nhi cái gì cũng không chịu nói, người giúp hắn ra tay, ngươi làm sao ăn nói với hắn chứ? Trần nhi quá thiện lương, khúc mắc của chính mình nó còn không hiểu được, sợ là khúc mắc trong lòng nó so với chết còn khó chịu hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.