Edit: Nagi Maria
Ngày hôm sau, ta theo cha một đường đi về phía Nam, nhưng mà càng đi thì người càng nhiều, ta vẫn là sợ hãi, nắm chặt tay áo cha không chịu buông. Cha cũng không biết làm thế nào, đành phải để tôi đi đằng trước, đến buổi tối thì thật thần kỳ a bồ câu kia đã bay trở về.
Cha gỡ thư, mở ra đọc, trên mặt biểu tình vừa khóc lại vừa cười, nhìn tới nhìn lui, làm ta rất lo lắng. Cha lại đi đến chỗ ta ngồi, ôm ta nói “Nhiễm Trần, Tử Quỷ hắn nói cho trước giờ hắn không có quên ta, hàng năm vào sinh nhật của ta hắn đều lén trốn khỏi nhà để đi nhìn trộm ta, nhưng tới bây giờ vẫn không dám vào nhà gặp ta, nhưng hắn vẫn luôn đứng trước nhà chờ. Hắn nói hắn rất hối hận vì đã thả ta lang thang bên ngoài, vì thế hắn sẽ đứng ở cửa Nam, chờ chúng ta trở về.”
Ta cười cười, nhưng ta cảm thấy được điều gì đó rất kỳ quái, hối hận vì thả cha phiêu bạc bên ngoài vậy sao không đến đây để đem cha trở về bên cạnh mình? Bỗng nhiên ta nhìn thấy cái gì đó dinh dính trên mặt, ngước lên mới thấy mặt của cha đông một kiểu, tây một kiểu giống như là da bị trét hồ dán lên trên mặt vậy. “Cha, mặt người bị sao vậy?”
“A? Chết cha chết cha. Nhiễm Trần, ngươi đừng trách Lão Tử không nói thật cho ngươi biết, Lão Tử thật ra mới chỉ có 43 tuổi thôi” Roẹt một phát, cha xé lớp da trên mặt ra, ta nhất thời bị hù doạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-nhiem-tran/113608/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.