Edit: Nagi Maria
Tại sao không khí xung quanh lại nóng như vậy? Thật là ấm áp, thật thoải mái, giống như là, không không, ta không muốn còn liên quan đến mấy người bọn họ, không thể nhớ đến cái ôm ấp của bọn họ. Cái này, giống như là vòng tay của người mẹ đang ôm lấy con mình vậy, làm cho ta thật sự không nỡ rời.
Ta muốn mở mắt nhìn, nhưng mà mí mắt của ta mở không ra.
Ta biết, ta lại chết không được nữa rồi. Muốn chết khó như vậy sao?
Mùi cây cỏ xung quanh thật tươi mát, khiến ta sảng khoái không thôi, còn có cả ánh mặt trời thật sáng, thật ấm.
“Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa” Một giọng nói xa lạ cứng rắn vang lên, ta khẩn trương chui vào trong chăn.
“Sợ cái gì, không nhờ ta cứu thì ngươi đã chết rồi” Kéo chăn ta xuống, một gương mặt đầy nếp nhăn liền xuất hiện.
“Tiểu quỷ, coi như ngươi may mắn, gặp phải thần y lão tử ta, nếu không cả thần tiên cũng không cứu nổi ngươi” Người nọ sờ sờ đầu ta, ta không biết hắn là ai, ta thực rất sợ, sau chuyện kia, ta với ai cũng cảm thấy sợ hãi.
“Tiểu quỷ, ngươi đã ngủ hai mươi ngày rồi, nếu còn không tỉnh, Lão tử cũng đành bó tay. Xem ra Lão Tử ta vẫn là có tài năng, ha ha ha” Ta vẫn sợ hãi đối với người nọ.
“Thật là, ngươi cũng đã hai mươi tuổi rồi phải không?” Ta gật gật đầu với người nọ.
“Hai mươi tuổi mà còn sợ người lạ sao?” Người nọ lắc lắc đầu rồi gật gật đầu, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-nhiem-tran/113604/quyen-2-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.