Chương trước
Chương sau
Biên tập: Bột

Từ Úc vốn không để ý tới ánh mắt khó hiểu mà người khác quăng về phía mình. Còn Khâu Đông Viễn và Hạ Tuấn Nam bên cạnh anh chỉ nhìn qua một chút là đã hiểu.

Vào giờ phút này, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đèn đường, đèn trên các tòa nhà, đèn hiệu cảnh sát đều chiếu vào Từ Úc, tạo nên những  khối lập thể mơ hồ trên từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Duy chỉ có đôi mắt sâu không thấy đáy kia là vẫn không coi ra gì mà nhìn Tô An Hi chằm chằm.

Tiếng “hừ” kia không phải chế giễu mà là lo lắng, là không đành lòng.

“Đội trường Từ, cậu đây là có ý kiến gì sao?” Phó cục trưởng ho nhẹ một tiếng rồi hỏi Từ Úc.

Từ Úc quay đầu nhìn phó cục trưởng rồi lắc đầu, sau đó anh cực kì không đành lòng đáp: “Không có ý kiến.”

Anh do dự mấy giây rồi lại quay sang nhìn Tô An Hi, sau đó hỏi cô: “Em nghĩ kĩ rồi?”

Tô An Hi gật đầu nhẹ, cô nhìn thẳng vào mắt Từ Úc: “Nghĩ kĩ rồi, đội trường Từ, anh cũng biết không có ai thích hợp hơn em.”

Lời Tô An Hi nói là thật, vì thế từ lúc cô tự tiến cử mình thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.

Vì vậy nên dù Từ Úc có lo lắng hay không đành lòng thì cũng không ngăn cản được cô. Một là vì cô nói được làm được, hai là vì giờ khắc này bọn họ đều đang mang sứ mệnh quân nhân trên vai.

Mang lá cờ đỏ năm sao quang vinh trên cánh tay, dù cho phía trước là lưới gai hay núi đao biển lửa, đầm rồng hang hồ thì họ vẫn sẽ tiến lên vì nhân dân vô tội.

Phó cục trưởng cùng mấy vị lãnh đạo cục cảnh sát và tham mưu trưởng Hàn Khai Vân thấy Tô An Hi kiên định như vậy, cũng phải dùng ánh mắt khâm phục mà đối diện với sự dũng cảm và can trường của cô.

“Vậy chuẩn bị đi!” Phó cục trưởng nhìn đồng hồ, đã qua một phút rồi. Sau đó ông ấy mau chóng phân phó đội trưởng Trần và viện trưởng: “Chuẩn bị xe lăn, đẩy người lên đại sảnh.”

“Vâng, phó cục trưởng.” Đội trưởng Trần lập tức chạy đi cùng viện trưởng.

Hàn Khai Vân thấy Từ Úc không nhúc nhích thì che miệng ho một tiếng: “Đội trưởng Từ, chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Từ Úc gọi Hạ Tuấn Nam tới rồi nhìn Tô An Hi: “Trang bị đặt thiết bị cho bác sĩ Tô.”

Nói xong, anh nhìn Tô An Hi rồi xoay người đi.

Hạ Tuấn Nam dẫn Tô An Hi tới xe chỉ huy, sau đó mở hộp đồ của mình ra lấy thiết bị nghe trộm ấn vào trong tai Tô An Hi. Cậu ta vừa đeo cho cô vừa nói: “Lúc mới đeo vào hơi khó chịu, một lát sau sẽ đỡ hơn.”

“Cô thử lắc đầu, nhảy lên và nói chuyện đi.” Hạ Tuấn Nam nhanh chóng trang bị xong cho Tô An Hi, sau đó cậu ta còn cười cười bảo cô cảm nhận một chút.

Tô An Hi làm theo bằng động tác có biên độ rất lớn, thấy máy tín hiệu bên Hạ Tuấn Nam nhận được tín hiệu rồi mới dừng lại.

Hạ Tuấn Nam lấy ra một đôi kính áp tròng rồi đưa cho Tô An Hi: “Đây là máy quay phim ẩn, có thể giúp chúng tôi thấy được tình hình bên trong.”

Tô An Hi nhận lấy, sau đó Hạ Tuấn Nam mở gương đối diện ra rồi đeo kính áp tròng lên cho cô. Tô An Hi chớp chớp mắt mấy cái rồi gật đầu: “Được rồi.”

“Xong chưa?” Từ Úc lên xe chỉ huy rồi nhìn về phía hai người, lúc này anh mới nhàn nhạt hỏi lại.

Hạ Tuấn Nam làm dấu OK, sau đó cậu ta nhìn Tô An Hi ở phía bên trái, rồi lại ngẩng đầu nhìn Từ Úc một chút. Thấy hai người họ đang nhìn nhau chằm chằm, Hạ Tuấn Nam thấy mình quá dư thừa nên đứng lên: “Em đi xuống trước.”

Từ Úc thấy Hạ Tuấn Nam nhẹ nhàng xuống xe như ma thì đi thẳng tới chỗ Tô An Hi. Anh không nói nhiều mà ra lệnh: “Cởi quần áo.”

“Hả?” Tô An Hi cúi đầu nhìn bộ đồ phẫu thuật của mình.

Từ Úc ném áo chống đạn trong tay lên bàn, trọng lượng chiếc áo khiến mặt bàn hơi rung lên.

Anh xoay người đưa lưng về phía cô nhưng không xuống xe, giọng điệu đầy từ tính khiến người ta cảm thấy rất an toàn: “Biết mặc không?”

“Biết.” Tô An Hi đứng lên, cô cũng không nói nhiều mà lập tức cởi bộ đồ phẫu thuật xuống, mặc thêm áo lót chống đạn siêu mỏng vào rồi lại mặc bộ đồ phẩu thuật lên: “Xong rồi.”

Từ Úc xoay người lại đúng lúc Tô An Hi đang đưa tay kéo vạt áo xuống. Đèn chân không bên dưới chiếu lên khiến một mảng da thịt trắng nõn của cô như phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một giây sau, mảng da thịt đó đã bị lớp vải màu xanh lục của bộ đồ phẫu thuật che kín.

Anh đi qua choàng áo blouse trắng lên cho cô, giọng nói vẫn không đổi như cũ: “Xỏ tay vào.”

Tô An Hi giống như con rối được Từ Úc hầu hạ mặc áo blouse trắng. Đôi tay rộng lớn mà thon dài của người đàn ông đang sửa sang lại cổ áo cho cô, vừa sửa anh vừa trầm giọng: “Anh giấu một khẩu súng ở rãnh dưới của xe lăn, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.”

“Biết rồi.”

“Biết bắn súng không?”

“Biết.”

Từ Úc cài cúc áo cho cô, sau đó ngước mắt nhìn Tô An Hi. Đèn trong xe chỉ huy rất sáng, vì vậy đôi mắt sâu sắc của người đàn ông càng thêm thâm trầm và sáng hơn. Anh nhàn nhạt mở miệng: “Em vẫn còn cơ hội đổi ý.”

“Còn 2 phút thôi.” Tô An Hi nâng tay Từ Úc lên, đầu ngón tay cô gõ vào mặt đồng hồ: “Em không có cơ hội đó.”

“Tùy cơ ứng biến, không được xúc động.” Từ Úc nhàn nhạt nói ra tám chữ này, nhưng Tô An Hi lại nghe ra sự ngưng trọng giữa từng câu từng chữ đó.

“Từ Úc.” Tô An Hi cho tay vào túi áo blouse rồi ngẩng đầu nhìn anh. Ánh đèn như đang ôm lấy từng sợi tóc lười biếng của cô, Tô An Hi cong môi cười đầy xán lạn và kiên định: “Lần này, đổi lại là anh chờ em trở về.”

Nói xong câu này, cô thu lại cảm xúc rồi bước nhanh khỏi xe chỉ huy.

Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, đội trường Trần hộ tống cô vào thang máy. Trong lúc chờ cửa thang máy khép lại, đội trưởng Trần chào cô một tiếng: “Bảo trọng.”

Tô An Hi buông tay cầm xe lăn ra rồi chào lại theo kiểu quân đội. Cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh cô gái làm việc nghĩa không chùn bước và quả bom hẹn giờ đang hôn mê bất tỉnh trên xe lăn.



Tô An Hi đi tới cửa phòng bệnh đang giữ con tin, cô gõ cửa rồi nói bằng giọng điệu run rẩy: “Tôi… tôi đưa em anh… đến rồi đây.”

Trong xe chỉ huy, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào màn hình, một giây cũng không buông lỏng.

Đây là tầm nhìn của Tô An Hi. Cô vừa dứt lời chưa lâu, khóa cửa đã vang lên rất nhẹ rồi hé ra một khe hở. Sau đó, miệng súng đã ngắm thẳng vào Tô An Hi, người đàn ông lắc lắc thân súng rồi nói bằng chất giọng thô bạo: “Vào trong.”

Bên tai là tiếng đóng và khóa trái cửa, cô nhanh chóng nhìn quanh một lượt. Mọi người ở đầu bên kia cũng chuẩn xác trông thấy ở giường bệnh có hai người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, bên cạnh họ là một bác sĩ nữ, còn có một người đàn ông có cánh tay rỉ máu đang cầm súng chĩa súng vào bọn họ.

Cuối cùng, Tô An Hi đưa mắt nhìn thẳng.

Người đàn ông phía trước có thân hình cao lớn, tóc húi cua, mặt mũi là kiểu hắn có nhìn bạn một chút bạn cũng không dám gây hấn lại. Đặc biệt, hắn còn có vết sẹo xấu xí và dữ tợn kéo dài từ trên lông mày tới phần xương gò má.

“Cấm nhúc nhích.” Họng súng của người đàn ông vẫn chĩa vào Tô An Hi, sau đó hắn mau chóng ra lệnh cho đồng bọn: “Lục soát.”

Gã đàn ông tay bị thương kia nở nụ cười buồn nôn rồi tiến tới, hắn cầm súng chọc vào cằm cô để cảnh cáo: “Tao có món đồ chơi không có mắt này, đừng có động đậy đấy.”

Sau đó hắn duỗi cánh tay không bị thương ra rà soát trước sau một lượt, cuối cùng đôi tay kia còn tiện thể bóp mông cô. Tên mặt sẹo trông thấy thì nghiêm giọng quát hắn dừng lại: “Cmn lúc nào rồi mà còn muốn sờ đàn bà.”

“Xin lỗi, đại ca.” Gã đàn ông không tình nguyện thu tay lại, dù sao cảm xúc đó cũng quá thoải mái. Sau khi khôi phục lại, hắn mới tiếp tục báo cáo: “Trên người không có vũ khí.”

Lửa giận trong lòng Tô An Hi đã đốt tới tận cổ họng, chỉ thiếu một chút nữa là bộc phát. Nhưng trên mặt cô vẫn thể hiện vẻ điềm đạm, đáng yêu, cực kì sợ sệt để chúng không đề phòng.

“Tôi… tôi đi được chưa?” Cô cẩn thận hỏi từng li từng tí.

Tên mặt sẹo thấy bác sĩ nữ này sắp bị dọa tới phát khóc nên nghiêng họng súng: “Qua đó đi.”

Tô An Hi chỉ có thể làm theo, cô thận trọng giơ hai tay rồi tới ngồi xuống bên cạnh ba con tin kia.

Tên mặt sẹo ngồi xổm xuống nhìn em trai đang ngồi trên xe lăn rồi tức giận nói: “Yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù cho cậu. Nó bắn cậu một phát, ông đây sẽ cho người nó thủng 10 lỗ trước.”



Từ Úc phát lệnh cho đột kích tổ 1 từ tầng thượng xuống tầng 5 và giữa tầng 6 chờ lệnh, đội đột kích tổ 2 đã bao vây bệnh viện. Còn anh dẫn đầu đội đột kích tổ 3 đi vào qua lối phòng cháy chữa cháy và chờ lệnh ở tầng 4. Mấy tay lính bắn tỉa vẫn ở vị trí cao thích hợp cho xa kích nhất, đảm bảo một phát trúng đích.

Lúc Từ Úc nghe thấy câu “Cmn lúc nào rồi mà còn muốn sờ đàn bà” thì sắc mặt anh càng lạnh hơn, nắm tay cũng siết lại, thậm chí toàn bộ cánh tay còn nổi hết gân xanh lên.

“Lính bắn tỉa, có thể ngắm chuẩn không?” Từ Úc mở bộ đàm ra hỏi.

“Không thể.” Mấy tay súng bắn tỉa lần lượt trả lời.

Mấy người phó cục trưởng trên xe chỉ huy cũng nghe thấy hết những lời này, vì thế ông ấy hỏi Tô An Hi: “Bác sĩ Tô, có thể tìm cơ hội kéo rèm cửa ra không, để lính bắn tỉa có cơ hội ngắm chuẩn.”

Từ Úc nghe xong thì bổ sung ngay: “Bác sĩ Tô, lấy an toàn làm chủ.”

Tô An Hi nghe xong thì ngước mắt nhìn tên mặt sẹo đang nói chuyện với nghi phạm hôn mê, cả gã đàn ông đang đứng một bên híp mắt nhìn cô, sau đó cô lại nhìn tới ba người bị dọa tới run lẩy bẩy bên cạnh nên không dám lên tiếng.

“Sao vậy?” Tên mặt sẹo thấy đột nhiên em mình thở khó khăn thì chuyển mắt nhìn Tô An Hi, sau đó hắn chĩa súng về phía cô, trợn mắt lên hỏi: “Em tao sao thế?”

Tô An Hi đứng dậy nhìn về phía đối phương: “Có lẽ là bị biến chứng, cần cấp cứu ngay.”

Tên mặt sẹo chĩa súng vào Tô An Hi và bác sĩ nữ còn lại: “Nếu em tao có mệnh hệ gì, tao sẽ cho hai chúng mày chôn cùng nó.”

Bác sĩ nữ kia bị dọa tới gần suy sụp, sắc mặt cô ấy trắng bệch, đứng cũng không đứng nổi.

Tô An Hi kéo cô ấy đang lảo đảo tới, rồi tiến hành kiểm tra rất chuyên nghiệp. Sau đó cô mau chóng nhìn về phía tên mặt sẹo: “Phải đẩy anh ta lên giường bệnh, ở đó máy kiểm tra chỉ số.”

“Tao cảnh cáo mày, đừng có giở trò.” Tên mặt sẹo tiếp tục dí súng vào huyệt thái hương của Tô An Hi. Xúc cảm lạnh buốt và giọng điệu âm lãnh của hắn khiến da đầu người ta tê dại.

Tô An Hi run rẩy cúi đầu, bày ra dáng vẻ chim sợ cành cong: “Tôi… tôi không dám. Tôi chỉ là bác sĩ, sẽ không phân biệt người tốt kẻ xấu. Tôi chỉ phụ trách cứu người, tình trạng của em anh không được tốt lắm…”

Cũng lúc đó, gã đàn ông trên xe lăn đột nhiên co quắp như đang phối hợp với lời nói của Tô An Hi. Tên mặt sẹo rất yêu thương em mình nên mau chóng quát lên: “Cmn mày còn dám thất thần, mau lên, không cứu được người thì mày là người chết đầu tiên.”

Vào giờ phút này, bác sĩ nữ đã bị mấy gã này dọa tới mức nước mắt đầy mặt, không biết phải làm sao.

Tô An Hi rất muốn an ủi cô ấy một chút nhưng tình huống hiện tại không cho phép, nên cô chỉ có thể lôi tay bác sĩ nữ rồi gật đầu với cô ấy: “Đừng sốt ruột, chúng ta cứu người trước đã.”

Nói xong, Tô An Hi đẩy xe lăn đến một giường bệnh, sau đó cô cùng nữ bác sĩ kia đỡ nghi phạm trên xe lăn kia nhưng cố ý giả vờ trượt tay. Tên mặt sẹo quýnh lên, hắn thô bạo kéo Tô An Hi ra rồi tự ôm em trai mình lên giường bệnh.

Đột nhiên Tô An Hi bị một lực kéo ra phía sau nên cả người mất trọng tâm rồi ngã khuỵu xuống đất. Tô An Hi ngã dúi vào bên cạnh cửa sổ, trán cô đập xuống đất phát ra tiếng vang trầm đục.

Cô tiện thể kéo rèm cửa ra, sau đó chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc váng vất tới ong ong cả lên.

Cùng lúc đó, tên mặt sẹo xoay người bước nhanh tới. Hắn nhìn chằm chằm xuống Tô An Hi đang che trán, sau đó túm cổ áo cô lên mà không thương hoa tiếc ngọc chút nào, họng súng lạnh buốt cũng thẳng thừng chĩa vào thái dương của cô.

Lời của tác giả:

Úc ca: Sờ mông vợ tôi, chĩa súng vào người vợ tôi, hai chữ thôi… Chết chắc rồi.

Lão Lộ: Úc ca, tôi sửa lại một chút, kia là ba chữ.

An Hi: Giao cho tôi xử lý gã sờ mông kia! À mà, lão Lộ, Úc ca của cô đang nổi nóng, anh ấy nói hai chữ chính là hai chữ. Suỵt ~~~

Ha ha ha, nốt một chương nữa sẽ kết thúc kịch bản, chúng ta có thể nói chuyện yêu đương 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.