Biên tập: Bột 
Lão Thái nhìn Từ Úc một chút, sau đó lại nhìn cô gái xinh đẹp này, thoáng chốc như bừng tỉnh. Khuôn mặt ông ấy tràn ra nụ cười, tiến đến bên cạnh Từ Úc, thấp giọng hỏi: “Bạn gái?” 
“Không phải.” Từ Úc bình tĩnh liếc lão Thái, thấy Tô An Hi quay đầu nhìn về phía bên kia, Liêu Chí Bình đang từ nhà vệ sinh bên đó đi tới. 
“Xin lỗi.” Liêu Chí Bình tươi cười hướng về phía Từ Úc, chỉ chỉ sau lưng: “Con người có ba việc gấp, để anh đợi lâu rồi.” 
Tô An Hi âm thầm liếc Liêu Chí Bình một cái, sau đó nghe Từ Úc gọi bọn họ vào ngồi với giọng bình thường, vừa khách khí vừa hời hợt. 
“Qua đây ngồi đi.” 
Nói xong, Từ Úc đã xoay người dẫn đầu đi tới chỗ ghế dài lúc nãy anh ngồi. 
Tô An Hi quăng cho Liêu Chí Bình câu: “Người lười, ngựa lười lắm phân lắm giải (1)”, sau đó đi theo bước chân của Từ Úc, cách anh hai bước xa ở phía sau. 
(1) Câu này của bạn Hi nguyên văn không che là “Người lười, ngựa lười lắm c** đ**.” Tớ xin phép thay từ đi chút cho an toàn vệ sinh môi trường ~ 
Chuyện đó Liêu Chí Bình vô tội mà, chuyện đó đâu biết phải làm sao chứ, tất cả hóa thành nụ cười khổ đầy chua xót, sau đó anh ta cũng đi theo. 
ánh mắt của Tô An Hi vẫn một mực dán vào sau lưng Từ Úc. Trước kia cảm thấy anh cao, nói chuyện hay cãi vã, gây gổ với anh đều tốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-cua-toi-tro-ve/3279763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.