Giữa đêm khuya đơn chiết một mình, Tư Mộ bước nhẹ một bước trước khi đứng lại, bế Min giơ lên đối diện, Tư Mộ dịu dàng cất tiếng nói.
- Min ơi anh có phải người thay thế không? Anh phải làm sao đây, chỉ còn em bên cạnh anh thôi. Cảm ơn em đã đi theo anh để giờ anh còn thứ để ôm. (1
Từ xa có một ánh đèn vàng rọi sáng chói tiến lại khá gần chỗ Tư Mộ đứng và dừng lại, ánh sáng ấy đã vụt tắt, nhưng sau khi đó có một bóng người cao to lực lưỡng ra khỏi xe và đang đi lại chỗ cậu. Tư Mộ cố mở to mắt để nhìn rõ xem đó là ai nhưng vì bóng tối cậu chả nhìn ra được đó là ai cho đến khi người đó lại gần Tư Mộ mới bất ngờ nói.
- Thành Khải? Sao anh đến đây...?
Thành Khải vừa khó chịu vừa bất lực nhìn Tư Mộ, khó chịu vì giờ này Tư Mộ còn ở ngoài mà lại ở một mình khi say, bất lực vì sự ngây thơ dễ dụ dỗ này, Thành Khải dùng chất giọng ôn hòa trả lời.
- Đến để đón em, rồi rồi, về thôi ở đây lạnh em sẽ cảm mất.
Thành Khải đưa mắt nhìn Min dòng suy nghĩ khó chịu chạy ngang.
-" Cả con mèo ngốc này cũng đu theo đến đây à, đáng ghét. " •
Giữa cái lạnh sương khuya, Thành Khải đưa bàn tay to lớn và thô ráp của mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn thon gọn và mềm mại của Tư Mộ, Thành Khải đi trước dắt tay kéo nhẹ Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uat-han/3584658/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.