Khi nguồn oxi bên trong Tư Mộ dần hết đi, cậu vẫn chưa trồi lên vẫn để làn nước nhấn chìm mình. 4
Chỉ vài giây sau đó Tư Mộ cũng đã chịu ngôi lên khỏi mặt nước ấm, vuốt nhẹ mặt, cậu cười nhẹ nói nhỏ một mình.
- Um, hơi thở vẫn ngắn hạn như vậy.
Một lúc lâu trôi qua Tư Mộ đã nằm trên giường, mắt cậu vẫn mở, giơ bàn tay lúc nãy đã được Thành Khải nắm lên
trudc mat.
- Sao cái nắm tay đó lại quen thuộc đến thế? Không lẽ tim mình rung động rồi hả?! 3*
Tư Mộ lắc đầu điên cuồng nói nhỏ.
- Không, không, không,... không thể nào như vậy được! Chỉ mới gặp thôi mà. C
Lời nói chỉ mới gặp vừa thoát ra khỏi miệng Tư Mộ thì trái tim cậu như thắt lại một nhịp, gần như phản đối với câu nói chẳng phải lẽ này. Cậu nghiêng mình, vùi mặt vào chiếc chăn ấm áp như muốn quên đi những khó chịu của việc chẳng thể nhớ ra gì và không nhận thức được tình cảm của chính mình. G°
Đôi mắt mơ màng dần rơi vào giấc ngủ, tiếng thở đã đều hơn, nhịp tim cũng dịu dàng bình bịch. Các cơ quan trên cơ thể đều được thả lỏng khi Tư Mộ rơi vào vô thức.
Buổi sáng đã đến khi Mặt Trời vừa ló dạng, bây giờ ở nơi vùng ngoại ô đã có những chú gà trống gáy " ò ó o " báo hiệu cho buổi sáng của một ngày mới. Nhưng nơi thành đô xa hoa này chỉ có tiếng còi xe thay cho tiếng gáy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uat-han/3584648/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.