Rửa sạch rau dưa xong thì cắt thành miếng; sau đó ướp thịt với hạt tiêu, rượu gia vị; cuối cùng xâu vào que sắt.
Họ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu từ năm giờ chiều, mãi đến bảy giờ tối, trời đem nhẻm rồi thì bốn người đàn ông mới bưng đĩa nướng ra phòng ăn gia đình lộ thiên trên tầng hai.
Gió đêm thổi phần phật, đến gần tháng 4 rồi nên không còn lạnh cắt da cắt thịt nữa mà chỉ thấy mát mẻ khoan khoái. Cơn gió này thổi ngay chính giữa mặt, lướt qua gò má làm lỗ chân lông khắp mình mẩy giãn nở, vô cùng sảng khoái. Tổng cộng có bốn đĩa nướng, sau khi được bưng lên tầng hai hết thì Lina bưng nốt đĩa trái cây đã thái lên.
Tô Phi buông đồ xuống chạy ra ban công, trợn mắt nhìn mà chẳng nỡ chớp.
Chỉ thấy dưới tầng nhà cao chót vót này là dòng sông Hoàng Phố ngoằn ngoèo khúc khuỷu chảy từ phương Nam đến, nó bao xung quanh hai bên bờ sông phồn hoa. Phố Tây là một con phố dài màu vàng óng, ngọn đèn lộng lẫy tôn lên hàng cây ngô đồng hai bên đường, những căn nhà cổ từ thời Tô giới* ngợp trong ánh vàng rực rỡ lóa mắt. Phố Đông là hằng hà ánh đèn neon lấp lánh, các tòa nhà chọc trời mọc san sát nhau, ánh đèn rọi xuống mặt sông dập dờn sóng nước, muôn màu tụ hội.
(*Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.)
Cảnh đêm đẹp nhất ở Thượng Hải được thu hết vào đáy mắt.
Tô Phi sắp đỏ mắt: "Giàu, giàu vãi linh hồn!"
Lina gọi cậu chàng: "Có ai đó bảo sẽ nướng thịt mà, quạt than cho cậu nướng rồi đó, người đâu rồi?"
Tô Phi lập tức xoa tay: "Em đây em đây. Thật không dám giấu, em thích nhất là xem người khác ăn. Ăn lẩu em thích nhúng, ăn thịt nướng em thích nướng. Có ai gặp người nào ngốc như em chưa, nói mọi người không tin chứ em thì chưa thật. Ăn với em là mọi người hạnh phúc lắm đó."
Ai ai cũng cười phá lên.
Trông Tô Phi nướng rất gì và này nọ thật. Cậu chàng thuần thục đặt thịt nướng lên lò nướng, quét một lớp mỡ óng ánh lên. Rất nhanh sau, dầu phát ra tiếng xì xèo trên lửa, mùi thịt và bọt ớt tỏa khắp làm người ta ngứa tay.
Vừa ngồi thưởng thức cảnh đêm thành phố vừa ăn thịt nướng vào đêm, là một người Mỹ, chú Joseph nhìn kiến trúc nằm dọc theo con sông đến là thích chí.
"Tòa nhà kia dùng để làm gì, trông hình thù lạ quá. Ngày xưa chú thường hay bắt gặp mấy tòa nhà như vậy ở các nơi song vẫn chẳng biết chúng là gì, bề ngoài thật thú vị."
Dân Thượng Hải gốc duy nhất ở đây là Phục Thành. Anh hỏi: "Chú nói tòa nào ạ?"
Chú Joseph: "Cái đó đó, phía trên có một cái khoảng rỗng hình chữ nhật."
Phục Thành: "Đó là Trung tâm Tài chính Thế giới*."
(*Trung tâm Tài chính Thế giới là một tòa nhà chọc trời cao nhất ở Thượng Hải, Trung Quốc. Công việc xây dựng bắt đầu năm 1997 nhưng sau đó do khủng hoảng tài chính châu Á cuối thập niên 1990 đã làm thay đổi thiết kế của tòa nhà.)
Chú Joseph: "Vì sao nó phải thiết kế như vậy? Có ngụ ý đặc biệt nào không?"
Câu này làm khó Phục Thành, anh trầm ngâm một lát mới nghiêm túc đáp: "Cháu không rõ về ngụ ý lắm nhưng biết rõ công dụng của nó hơn. Ít ra thì so với tháp Kim Mậu* nằm kế bên..." Anh mỉm cười, "Chú Joseph à, chú sẽ chỉ chú ý tới nó mà chẳng chú ý tới tháp Kim Mậu."
(*Tòa nhà Kim Mậu hay tháp Kim Mậu là tòa nhà chọc trời cao thứ 5 Trung Quốc, tại Phố Đông, Thượng Hải. Tòa nhà 88 tầng này là cao ốc văn phòng và khách sạn Shanghai Grand Hyatt.)
"Ha, cháu nói nghe có lí phết."
Nghe xong câu này, Lina và Tô Phi cũng dậy hứng thú. Bốn người vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm. Chỉ mỗi đại gia Trác là im ỉm ngồi một bên, cụp mắt ăn miếng này miếng kia, hoàn toàn không định phản ứng họ.
Cả bốn tán gẫu hăng say, Trác Hoàn vẫn chẳng ừ hử tiếng nào, song miệng hắn luôn toát lên ý chế giễu, vênh váo tự đắc, tưởng chừng như người bị cô lập không phải hắn mà là một mình hắn cô lập cả bốn người Phục Thành.
Chú Joseph quay đầu gọi hắn: "Reid."
Đại gia Trác bố thí một ánh mắt: "Hửm?"
Chú Joseph: "Cháu có nhà ở Phố Đông không?"
"Không."
"Thế tiếc quá, bọn chú còn muốn đi liên hoan ở Phố Đông ngắm cảnh đêm nữa mà."
"..."
Tác dụng của hắn là để cung cấp chỗ liên hoan cho họ?!
Trác Hoàn cười lạnh, mặc kệ đám thiểu năng này.
Lát sau, Trác Hoàn đứng dậy đến chỗ bàn cầm đồ uống lên. Cả ba người bên Tô Phi chẳng hề chú ý tới, đến khi hắn ngồi xuống lần nữa, hắn không còn ngồi ở vị trí cách xa mọi người mà là ở bên cạnh Phục Thành. Vào giây phút hắn ngồi xuống, Phục Thành hơi sượng người, đoạn quay đầu nhìn hắn một cái.
Trác Hoàn lại chẳng thèm liếc anh, hắn cong ngón tay lại khảy nhẹ, Póc, lon nước ngọt đã mở.
Tô Phi: "Tôi yêu SH... Đèn của tòa nhà kia vẫn luôn thay đổi là do đang quảng cáo à? Kiểu chạy quảng cáo bằng đèn neon í?"
Phục Thành nhìn, nhận ra tòa nhà nọ: "Đó là Aurora Plaza. Cũng xem như là chạy quảng cáo, là một kiểu quảng cáo công khai."
Tô Phi nhức đầu: "SH là gì?"
Đến chú Joseph còn nhìn ra: "Thượng Hải chứ gì! Tô Phi, chú phát hiện dạo này cháu càng ngày càng ngốc."
Tô Phi: "Đậu mía, ai mà biết có người chạy quảng cáo thổ lộ với Thượng Hải đâu!"
Mọi người cười phá lên, Phục Thành thực sự không nhịn được: "Có lẽ đây không phải mua quảng cáo mà là cách truyền bá hình ảnh của thành phố chăng?"
Vừa dứt lời, hai mắt Tô Phi sắng quắc, đoạn chỉ lên tòa nhà chọc trời xa xa: "Em biết cái kia! Chắc chắn không phải truyền bá hình ảnh thành phố... Lưu Tuyết gả cho anh đi! Đạ mấu, còn có thể cầu hôn trên đó luôn?!"
Phục Thành nghe vậy bèn xoay đầu nhìn ra, quả nhiên màn hình led trên Aurora Plaza bỗng đổi thành sáu chữ "Lưu Tuyết gả cho anh đi". Phục Thành cũng sửng sốt mất một lúc, anh nghĩ đoạn rồi nói: "Thường thì không có ai mua quảng cáo led kiểu này cho mục đích cá nhân... Anh nghe nói giá rất đắt, song nhìn cái kiểu này thì có lẽ cũng chẳng phải chuyện không thể."
Lina cũng có hứng: "Bao nhiêu tiền?"
Câu này Phục Thành bó tay. Anh mở điện thoại ra tra, nhìn con số trên màn hình xong phải câm nín mất một lúc lâu. Lúc ngẩng đầu, anh trưng biểu cảm nghiêm túc: "Một giờ 700 nghìn tệ."
Tô Phi: "..."
Chú Joseph: "..."
Lina chống má: "Lãng mạn thật đó! Nếu có ai tỏ tình với tôi bằng cách này thì tôi nghĩ mình sẽ động lòng ngay."
Một giọng nam lạnh tanh nhẹ nhàng cất lên trong gió đêm: "Em động lòng vì 700 nghìn tệ hay vì lời tỏ tình led ngu ngốc này?"
Lina ngoái đầu nhìn Trác Hoàn, đoạn nhoẻn miệng cười quyến rũ: "700 nghìn tệ." Cô chẳng thèm giấu giếm.
Trác Hoàn cười khẩy: "Dùng cách thiểu năng để tuyên cáo chuyện riêng của mình khắp thiên hạ. Người làm ra chuyện kiểu này chắc chắn có IQ không quá 80."
Tô Phi không phục: "Này RIP, tại anh không hiểu phong tình thôi, có cái lí nào vậy không?"
Trác Hoàn khẽ nhướn mày: "Vậy cậu hiểu phong tình và trưởng thành rồi?"
Tô Phi: "..."
"Chín tháng nữa là tôi thành người lớn mẹ nó rồi!"
Chú Joseph: "Chú hơi bị hiểu tình yêu tình báo với cả những chuyện lãng mạn và cuốn hút cho phái nữ lắm nhé. Reid à, lần này chú muốn nói với cháu là có yêu một cô gái mới thể hiện tình yêu của mình dành cho cô ấy cho cả thế giới chứng kiến. Cháu không nghĩ đây đúng là điều mãi mãi bất biến, vĩnh hằng và tuyệt vời của tình yêu hay sao?"
Trác Hoàn: "Mãi mãi bất biến là định lý Toán học, không phải Hormone và Dopamine*."
Chú Joseph: "..."
(*Dopamine là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.)
Dưới bầu trời đêm, chàng thanh niên đẹp trai đó đương chống cằm im lặng nhìn hắn. Cặp mắt sáng lung linh như sao trời, con ngươi lấp lánh tựa sông Hoàng Phố.
Tô Phi vỗ bàn: "Đến cả bạn gái cũng chả có, thảo nào anh không hiểu phong tình là gì!"
Đại gia Trác hừ lạnh, uống nước ngọt, không nói gì nữa.
Mọi người lại ăn thêm một lát thì Lina sực nhớ ra: "Đúng rồi Reid, em nhớ trong căn biệt thự kia của anh có cất mấy chai rượu ngon mà. Anh bán biệt thự rồi, vậy rượu có còn nữa không?"
Chú Joseph vốn đã ăn uống quá bán, thấy thấm mệt rồi, nhưng giờ vẫn nhoáng cái lên dây cót: "Rượu ngon?!"
Lina cười tủm tỉm: "Cháu nói nhỏ chú hay. Lần trước khi cháu đến biệt thự của Reid có thấy một chai Louis XIII."
Chú Joseph: "Phắc!" Ông xoay phắt đầu sang nhìn Trác Hoàn với vẻ mong đợi, ánh mắt trắng trợn như đang nhìn cô gái đẹp nhất thế giới.
Trác Hoàn: "..."
"Mấy người tới chỗ tôi, bảo tôi xâu thịt cho mấy người thì chớ, đã thế còn uống rượu của tôi?" Trác Hoàn nhắc nhở, "Hừ, hôm nay là sinh nhật tôi đấy."
Chú Joseph: "Reid à, đến sinh nhật chú chú sẽ không đòi quà sinh nhật của cháu nữa, được không nào! Cả đời này chú chưa được trông thấy Louis XIII bao giờ, cháu cho chú uống một hớp thôi, một hớp thôi mà... Reid ơi Reid à, xưa nay chú vẫn luôn nghĩ cháu là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới đó, cháu sở hữu chai Louis XIII nên còn đẹp trai hơn nữa!"
Trác Hoàn: "..."
"Nói thừa."
Chú Joseph sửng sốt, sau mới kịp ngộ ra.
Cháu là người đàn ôngđẹp trai nhất thế giới.
Nói thừa.
Ừm, cách trả lời tự động của đại gia Trác.
Trác Hoàn: "Người thổ lộ cầu hôn bằng led trên tòa nhà kia là kẻ thiểu năng."
Chú Joseph hiểu ý ngay tắp lự: "Đúng, tuyệt đối là kẻ thiểu năng."
Tô Phi gào: "Chú bán mình chỉ vì một chai rượu? Lương tâm chú đâu rồi hả chú Joseph!"
Trác Hoàn hừ nhẹ một tiếng, đoạn đứng dậy.
Chú Joseph: "Reid, cháu đi đâu vậy?" "Lấy rượu."
Thoắt cái, chú Joseph như tín đồ gặp Jesus. Ông dùng thứ ánh mắt gần như là sùng bái chăm chú dõi theo bóng dáng ngày càng xa dần của Trác Hoàn. Đến khi Trác Hoàn đã đi hẳn xuống cầu thang, không còn thấy bóng hình đâu nữa, ông mới thu ánh mắt si mê kia lại: "Chú tuyên bố, đêm nay Reid là thần của chú, chú không cho phép một đứa nào nói xấu sau lưng Reid. Nhất là cháu đó, Tô Phi."
Tô Phi: "..."
"... Một chai rượu làm chú không yêu phụ nữ, làm chú bắt cháu không được chửi RIP nữa? Đó mà là cháu chửi anh ta ư, đó là cháu nói thật!"
Chú Joseph nhìn cậu chàng với vẻ sâu xa: "Năm 2012, một chai Louis XIII bán đấu giá ở nhà đấu giá Christie lên đến hàng trăm nghìn đô-la Mỹ."
Tô Phi: "..."
Cậu chàng Punk đứng phắt dậy: "RIP đâu? Cháu muốn kết bạn với anh ta! Cháu thích người đàn ông tốt bụng ngay thẳng như anh ta!"
Lina che miệng cười khẽ. Reid và Tô Phi, chú Joseph có thể ăn ở chung với nhau tốt như vậy kìa?
Cô nhác thấy một bóng người chuyển động. Chú Joseph và Tô Phi đương thảo luận xem đại gia Trác thích kiểu bạn gì, trong khi cô thì ngẩng đầu nhìn Phục Thành gọi anh lại: "Phục, anh đi đâu vậy?"
Loay hoay xuống cầu thang, đi vòng qua một bụi cây nhiệt đới xanh biếc là một hành lang hẹp dài im lặng như tờ. Không thấy Trác Hoàn đâu, cũng chẳng nghe bất cứ âm thanh nào. Phục Thành dáo dác ngó nghiêng, song vẫn không thấy người đàn ông nọ, anh đành cất bước vào bếp.
Trên vách tường dọc hành lang treo vài bức tranh trừu tượng mà người ta khó hiểu. Những nét vẽ kì quặc vặn vẹo và cách phối màu với hình thù quái dị kết hợp với cách bài trí trông khá lạnh lùng trong căn hộ tôn nhau lên, đâu đâu cũng ngập tràn trong vẻ đẹp lí tính thuần túy.
Chắc là phòng trữ rượu nằm bên cạnh phòng bếp, đó là suy nghĩ của người bình thường.
Phục Thành đi vào bếp, lại tìm một lượt mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người đàn ông nào đó.
... Anh ấy có thể đi đâu?
Phục Thành trầm ngâm một lát, anh đã bắt đầu nghĩ sang hướng có khi mình ngẫu nhiên bỏ lỡ hắn, hắn đã quay trở lại phòng ăn ngoài trời trên tầng hai rồi?
Bỗng, một tiếng cửa mở ngắn ngủi và sắc nhọn vang lên bên cạnh, Phục Thành ngẩn ra, đoạn quay đầu nhìn sang phía đó theo phản xạ. Tầm mắt anh rơi vào một đôi mắt lạnh lùng trong veo, lúc còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông đó thì có một lực tóm lấy cánh tay anh. Anh bị lôi vào phòng, cửa phòng bị đóng lại phía sau.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Phục Thành chợt thấy hoảng loạn. Anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đây là một căn phòng ngủ chỉ bật mỗi chiếc đèn đầu giường màu nhạt ở góc giường. Ánh sáng ấm áp dìu dịu chiếu lên sợi tóc hơi dài trước trán của người đàn ông kia, chúng nhấp nháy như những vì sao vàng rực. Hai người bốn mắt chạm nhau, khoảng cách quá gần, hơi thở quấn quýt như thành một thể.
Người đàn ông nọ nở nụ cười với ý xấu: "Trên tầng hai có nhà vệ sinh, mà không chỉ mỗi một cái."
Phục Thành im bặt rất lâu: "Tôi không tìm thấy, tôi biết nhà vệ sinh ở tầng một nằm ở đâu."
Trác Hoàn kéo dài âm điệu: "Ồ."
Giọng nói hờ hững ngạo mạn của người đàn ông đó đè nặng lên trái tim anh, ngón tay Phục Thành siết chặt cái hộp nhỏ trong túi. Mấy chục giây sau, anh ra quyết định, đoạn trưng biểu cảm bình tĩnh lấy một cái hộp nhỏ đầy tinh xảo trong túi ra, điềm nhiên nói: "Tặng ngài. Sinh nhật vui vẻ nhé thầy Trác."
Đôi mắt gần như kiêu căng chợt ngạc nhiên, Trác Hoàn cúi đầu nhìn hộp quà nhỏ trước mặt.
Hắn nhận lấy, mở ra.
Đó là một cái khuy măng sét xinh xắn và tinh xảo.
Trên mặt khuy hình tròn được khảm những viên kim cương nhỏ li ti đương đua nhau tỏa sáng lấp lánh. Chúng hệt như dòng sông Ngân chảy khắp bầu trời bỗng giáng xuống, bao sắc màu muôn phương quy tụ về một điểm.
"Em gài lên giúp tôi nhé?"
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Trác Hoàn đưa lại quà cho Phục Thành còn mình thì đi thẳng vào phòng chứa đồ, cởi áo phông đơn điệu ra.
Cơ thể gầy đẹp nhưng khỏe khoắn của người đàn ông nọ chợt rơi vào tầm mắt anh, đường cong hẹp chạy dọc từ hai bên xương vai phác họa cơ bắp mỏng nhưng không quá phô rồi ẩn nấp xuống phía dưới. Phục Thành đứng đực tại chỗ, ngẩn ngơ chiêm ngưỡng. Trác Hoàn lấy một cái áo sơ mi trắng phau ra khỏi móc áo, đoạn mặc vào.
Hắn xoay người đi tới, cài từng cúc áo một. Ba cái cúc trên cùng không được cài, hormone mạnh mẽ của đàn ông như loại rượu mạnh ập vào mặt.
Trác Hoàn vươn hai tay ra: "Gài không nào?"
Sau phút giây im lặng dài đằng đẵng, chàng trai tóc đen lấy một cái khuy ra từ hộp quà.
Anh cúi đầu, cẩn thận chăm chú gài cái khuy lên lỗ khuyết của áo sơ mi.
Trác Hoàn cụp mắt nhìn chàng trai nọ đương cúi đầu đầy nhu thuận, hít sâu một hơi, là mùi cỏ roi ngựa nhàn nhạt.
Chẳng hiểu sao mà cái khuy thứ hai khó gài hơn khuy đầu. Phục Thành thử đến lần thứ ba thì chất giọng khàn khàn đầy ám muội của người đàn ông nọ cất lên ngay trên đầu anh: "Phục Thành."
Cạch, khuy đã gài thành công.
Phục Thành chậm rãi ngẩng đầu.
Trác Hoàn nghiêng đầu nở nụ cười ngạo mạn với anh: "Lẽ nào em không biết tôi có bạn gái hay không?"
Môi Phục Thành mấp máy.
Mặt mày thon gọn của người đàn ông này hơi cong lên, đôi mắt ngậm ý cười hệt như lời anh từng nói, chúng chứa đựng những vì sao trải dài đến vô tận trong vũ trụ.
Ngoài cửa chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ, có người đang xuống cầu thang. Tiếng bước chân đó ngày càng gần, ngày càng gần hơn. Lúc đi lướt qua hành lang và băng qua cửa phòng bếp, giọng nói sửng sốt của Lina cất lên: "Ủa, hai người đó cũng không có ở đây à?" Trái tim nổi trống dồn dập trong lồng ngực, thêm một giây nữa là có thể nhảy ra khỏi họng.
Phục Thành ngước đầu nhìn vào đôi mắt Trác Hoàn. Tầm mắt hắn đã từ từ rơi xuống phía dưới, đóng đinh trên đôi môi hơi hé của chàng trai nọ. Chốc sau, hắn hơi cúi đầu kề sát vào. Chỉ vỏn vẹn khoảng cách mỏng manh đó thôi là Phục Thành đã hiểu ý hắn rồi.
Em nên tránh ra, em nên mở cánh cửa đằng sau và đi tìm Lina.
Song, chẳng hiểu sao mà anh không làm vậy, anh cũng hơi đổ người về phía trước, rút ngắn khoảng cách ngắn chẳng tày gang kia.
Ngay sau đó, đôi môi khẽ chạm lên nhau. Trác Hoàn nhắm mắt lại, một tay ấn lên ván cửa để nụ hôn bí mật và lặng thinh thành thêm sâu.
Đằng sau cánh cửa, dường như Lina không tìm thấy người đâu. Một lát sau vẫn chưa thấy, cô bèn đi về phía cửa chính. Ngoài phòng có một giọng nam xa lạ trẻ tuổi, là người đến giao bánh gato. Lina gửi lời cảm ơn tới anh ta, sau đó cầm bánh đi bộp bộp trên hành lang rồi lên trên tầng.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét khắp khoang miệng chàng trai nọ, gửi trao một nụ hôn ngọt như mây trôi. Hơi thở và tiếng thở dốc quấn quýt kín kẽ, rõ ràng lúc đầu chỉ là chạm nhẹ vào nhau, ấy vậy mà càng lúc càng nồng cháy.
Phòng ăn gia đình ngoài trời, tầng hai.
Sau khi Lina cầm bánh lên tầng, chú Joseph vỗ bàn nhìn ra sau cô: "Reid vẫn chưa quay lại à?"
Lina cười đáp: "Chú nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi, rất có thể Reid không muốn khui rượu cho chú nên đào tẩu rồi. Cháu chả tìm thấy anh ấy dưới tầng."
Chú Joseph trợn mắt: "What?!"
Vừa dứt lời, chỗ cầu thang có tiếng bước chân, chú Joseph rướn cổ lên đầy hi vọng. Sau khi nhìn thấy người tới, ánh mắt chú tức thì liếc xuống dưới, tia trúng chai rượu Trác Hoàn cầm trong tay.
Chú Joseph bước xa xông tới, lệ nóng doanh tròng: "Louis XIII! Reid, cháu là thần của chú. Sao trên đời này lại có người đáng yêu như cháu vậy nhỉ? Chú yêu cháu quá đi mất."
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một hình cung trào phúng, Trác Hoàn ném chai rượu mạnh có giá hàng trăm nghìn đô-la Mỹ cho chú Joseph: "Nhiều người yêu tôi lắm."
Vào lúc này, Phục Thành cũng lên đến cầu thang sau hắn, trưng biểu cảm bình tĩnh đi về bàn ăn.
Chú Joseph hoảng hốt ôm trọn cái chai rượu mạnh bảo bối nọ. Ông đang tính chỉ trích "Reid à, sao cháu lại thô lỗ vậy, nếu ném vỡ thì sao?" thì sực nhớ ra người trước mắt mình là thần bèn dịu giọng ngay: "Ừ, chú khui rượu đây. Mọi người đến thử nào, một nhấp là ba nghìn đô-la Mỹ nhá. Vị thành niên đừng uống, lấy bốn cái cốc là được. Rượu mạnh, trẻ con không được uống."
Tô Phi nổi giận đùng đùng: "Ông đây đã mười tám, chín tháng sau sẽ thành người lớn!"
Lina nhét một chai Coca Cola vào tay cậu chàng: "Ờ, uống nước ngọt đi, còn chín tháng nữa mới thành người lớn mà."
"... Má!"
Trác Hoàn bước đến chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm một xâu thịt nướng lên cắn một miếng. Nhưng thịt nướng vốn cay nồng tận xương bỗng không còn ngon nữa. Hắn cắn hai miếng như nhai sáp rồi đặt qua một bên.
Tô Phi đột nhiên lấy điện thoại ra, tự dưng bắt đầu đếm ngược: "3, 2, 1... 0!"
Ai nấy ngẩng đầu nhìn cậu chàng.
Tô Phi: "Mọi người mau nhìn tòa cao ốc kia đi, cái mà cầu hôn ấy. Tôi đếm chuẩn thời gian thì đã quá một tiếng rồi. Giàu thế không biết, không chỉ mua một tiếng mà còn mua sang tiếng thứ hai!"
Chỉ thấy bên kia sông Hoàng Phố, trên màn hình led của Aurora Plaza vẫn là sáu chữ to "Lưu Tuyết gả cho anh đi".
Lần này chú Joseph mới thật lòng cảm khái: "Đây đã không còn là lãng mạn nữa rồi. Cách tiêu tiền như này thật là ngu ngốc, giả như cho chú tiền thì hay biết mấy."
Tô Phi gật đầu tán thành.
"Đúng là ngu ngốc." Một giọng nói mỏng nhẹ cất lên. Giọng đó cực thấp cực nhẹ, chỉ có Tô Phi đứng bên cạnh Phục Thành mới nghe được. Cậu chàng thầm Ồ một tiếng, đoạn nhìn sang Phục Thành. Chỉ thấy dưới màn đêm không ngủ rực rỡ của Thượng Hải, Phục Thành bưng cốc thủy tinh lên nốc cạn rượu mạnh. Loại rượu này rất mạnh, vành mắt anh đỏ ửng ngay.
Anh khẽ nói: "Ngu ngốc thật."
Uống rượu, ăn thịt nướng, tiếp theo là cắt bánh, thổi nến, hát bài chúc mừng sinh nhật.
Sau khi Lina cắm nến lên, Tô Phi mới giật mình thốt: "RIP, anh ba mươi rồi!"
Trác Hoàn hờ hững liếc xéo cậu ta.
Tô Phi tức thì rụt cổ.
Lina cười mỉm: "Reid, anh ước đi. Chỉ được ước một điều thôi, ước một mới chắc chắn."
Chú Joseph hiếu kì: "Đó là quy định ở đâu ra vậy, chỉ được ước mỗi một điều?"
Lina: "Gia tộc bọn cháu toàn đón sinh nhật kiểu đó. Nếu chỉ ước mỗi một điều thì sẽ không tính là tham lam, cũng chắc chắn sẽ thực hiện được."
Trác Hoàn nhìn nến trên bánh gato, nét mặt vẫn điềm nhiên, không có cảm xúc nào. Bỗng, hắn cúi đầu, thổi tắt nến.
Lina lấy làm ngạc nhiên: "Chưa gì đã xong rồi? Anh ước điều gì vậy?"
Trác Hoàn làm biếng: "Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."
Lina chỉ đành nhún vai: "Thôi, ăn bánh gato thôi."
Lina và Tô Phi bắt đầu chia bánh, chú Joseph, Phục Thành và Trác Hoàn ngồi một bên bàn im lặng đợi.
Lần này Trác Hoàn ngồi đối diện Phục Thành, một tay chống cằm, nghiêng đầu trắng trợn ngắm chàng trai ngồi đầu kia bàn. Phục Thành đứng dậy nhận bánh Tô Phi đưa: "Cảm ơn." Anh vừa ngồi xuống thì đầu gối bỗng bị cái gì đó chạm vào. Người anh cứng lại, ngẩng đầu lên.
Trác Hoàn nhếch miệng cười.
Chú Joseph: "Uầy, cái bánh này ngon thật sự. Bao lâu nay chú chả thích gì bánh ngọt, nhưng cái bánh này thực sự rất ngon."
Lina: "Cháu nhờ bạn bè cháu quen đặt làm riêng ở Pháp đấy. Nếu chú thích thì tháng sau sinh nhật chú, cháu cũng đặt một cái cho."
Chú Joseph sửng sốt, gật đầu cười đáp: "Cảm ơn cháu."
Lina nháy mắt chú mấy cái: "Đừng khách sáo thế, cháu nhớ hết sinh nhật của mọi người mà."
Chia bánh ngọt xong, cuối cùng cũng có thể ngồi lại bàn thì Lina sực nhớ ra: "Đúng rồi Reid, sao anh thay đồ vậy? Ban nãy anh đi đâu mà em không thấy anh ở phòng trữ rượu?"
Dưới bàn anh, người đàn ông nọ bắt chéo chân, khi đụng khi không chàng trai ngồi đối diện.
Trên bàn, Trác Hoàn khẽ đáp "À" rồi hờ hững nói: "Áo bị bẩn nên phải về phòng ngủ thay đồ."
"Ban nãy em đã muốn nói rồi." Lina nở nụ cười nhẹ, "Khuy măng sét của anh là Bầu Trời Sao mới ra của Bvlgari à? Anh mua từ bao giờ thế, đẹp quá. Hồi trước em không thích khuy của Bvlgari đâu, chỉ mỗi kiểu dáng này là ổn, rất hợp với anh."
Trác Hoàn: "Quà sinh nhật."
Ở phía đối diện, bàn tay cầm bánh và dĩa nhỏ của Phục Thành dừng giây lát.
Lina: "Ồ? Ngoài em còn có người nhớ sinh nhật của anh nữa ư? Là ai, em quen không?"
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười.
"Em không biết mặt kia của người đó đâu."
Lina ngẩn ra, cô mỉm cười: "Nói chuyện với anh thật là ngày càng mang tính triết học, em chả hiểu gì sất. Chú Joseph, chú hiểu không?"
"Hả, cháu nói gì? Mấy giờ rồi?" Chú Joseph đã say túy lúy, ngoài miệng bô bô chỉ uống mỗi một ngụm Louis XIII thôi, vậy mà sau khi cầm vào tay rồi lại một mình nốc hết nửa chai.
Lina chỉ đành hỏi Phục Thành: "Tôi nghĩ có khi nó lại là một trò đùa nhạt thếch của Reid. Phục à, anh nghĩ sao?"
Phục Thành ăn bánh, nghĩ đoạn: "Vậy câu đùa này của thầy Trác quả là thiếu muối."
*Tác giả:
Trác RIP: Òa, tôi, ăn, được, rồi.
*Dú: Finallyyyyyyyyyyyyyyyyy
Mà nhá anh Thành tự chủ động dâng môi lên miệng sói nhá chứ sói cũng làm quân tử cho anh cơ hội chạy rồi đó =))))))))))))))
Từ nay về sau các tó FA chú ý nhé sắp bị ngược tơi tả vì bánh chó rồi ( ̄▽ ̄)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]