Lục Chiêu đần người ra, não gần như ngừng hoạt động, trong đầu cứ vang vọng câu nói kia: Lục Chiêu, em thích anh.
Lục Chiêu, em thích anh.
Chiêu, em thích anh.
Em thích anh.
Thích anh.
Anh.
Lộc U U nói thích hắn!
Chẳng qua niềm vui tràn đầy trong lòng nhanh chóng bị lý trí dần chiếm lấy, Lục Chiêu không xác định được, Lộc U U em ấy… thật sự biết thích là gì sao?
Bạn bè và bạn trai tuy chỉ khác nhau có một chữ, nhưng ý nghĩa của nó có thể nói là một trời một vực.
Huống chi năm nay Lộc U U mới có mười bảy tuổi, nhỡ may cậu nhầm việc ỷ lại mình nhiều năm qua là thích thì sao?
Im lặng một lúc lâu, Lục Chiêu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, hắn chưa bao giờ cảm thấy vừa hốt hoảng lại vừa tỉnh táo giống như bây giờ, sự mâu thuẫn gần như khiến trái tim hắn muốn chia thành hai nửa, cuối cùng lý trí chiến thắng kích động, lần đầu tiên hắn chọn đi ngược lại với trái tim mình, tìm cách giải thích uyển chuyển: “U U, em còn nhỏ.”
Lộc Thời Ngộ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới: “Vậy chờ em lớn hơn là được chứ? Chờ em mười tám hoặc mười chín tuổi rồi, là có thể hẹn hò với anh sao?”
Lục Chiêu không nghĩ ngợi gì mà thốt lên luôn: “Đương nhiên là không được!”
Hiện tại suy nghĩ của hắn rất loạn, căn bản không biết mình đang nói gì, hoặc là nên nói gì.
Lộc Thời Ngộ cũng không từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-u-luc-minh/3430669/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.